Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 202
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:08:18
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi đang nghĩ ngợi, phía sau lưng vang lên một tiếng rầm! — giá treo đồ vốn đã nghiêng ngả lâu nay cuối cùng cũng đổ ầm xuống đất. Một thanh gỗ bật ngược lên, đập trúng ngay ống chân cô.
Bạch Thu Diệp giật b.ắ.n người, cứ tưởng bị quỷ túm chân.
Cô luống cuống xoa chân, vừa nhảy lò cò vừa thốt lên:
“Mẹ ơi! Thật sự là muốn hù c.h.ế.t người luôn hả!”
Quay đầu lại, thấy thứ phát ra tiếng động chỉ là cái giá treo đồ bị đổ, Bạch Thu Diệp thở phào một hơi. Nhưng cảm giác yên tâm chưa được bao lâu thì nỗi lo lắng càng trỗi dậy.
Xong thật rồi.
Mộng Vân Thường
Ngay cả giá treo đồ cũng "hy sinh" rồi còn đâu.
“Ờm... ít nhất cũng nên dựng nó lại trước đã.”
Cô bước tới, vừa định dựng giá treo đồ lên và tìm một tấm vải che tạm thì bất ngờ, đạo diễn Vương cùng một nhóm nhân viên trường quay xông vào từ cửa, khí thế hừng hực như chuẩn bị bắt gian tại trận.
Đạo diễn Vương vừa vào đã đảo mắt nhìn một vòng căn phòng. Trước cảnh tượng hoang tàn trước mắt, sắc mặt ông ta trắng bệch rồi nhanh chóng chuyển sang đỏ như bị xông thẳng vào mặt bằng nồi lẩu sôi sùng sục. Hai mắt trợn ngược, ông ta lảo đảo ngã thẳng vào người Tiểu Trương.
“Đạo diễn Vương! Ông sao thế?! Đạo diễn ơi tỉnh lại đi!!!”
Tiểu Trương hoảng loạn ôm lấy đạo diễn, cùng các nhân viên khác vội vã cấp cứu, người thì bấm huyệt nhân trung, người thì làm ép tim.
Trong khi đó, ở tầng một, những người chơi còn lại nghe tiếng hét yếu ớt vọng ra từ cầu thang lên tầng hai, ai nấy đều nổi da gà.
Tạ Lĩnh Nguyệt nhíu mày: “Không lẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?”
Tằng Nhàn Tình nhớ lại cái c.h.ế.t của chủ thuê A Long ở chung cư Mỹ Lệ, hạ giọng thì thầm: “Lỡ đâu đạo diễn Vương gặp nguy hiểm thật thì sao.”
Tô Vân liếc bà ấy bằng ánh mắt như thể đang nhìn một người thiếu trí: “Đạo diễn Vương là chủ thuê của tụi mình đấy. Làm sao mà c.h.ế.t được. Bà nói chuyện cũng vô lý quá.”
Tằng Nhàn Tình không đáp, chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt đi, không buồn đôi co.
Trong lúc đó, tại căn phòng thử vai ở tầng hai.
Nhờ hồi sức kịp thời, đạo diễn Vương rốt cuộc cũng tỉnh lại. Ông ta vẫn ngồi bệt dưới đất, giơ tay run rẩy chỉ về phía Bạch Thu Diệp, miệng mấp máy mãi mà chẳng thốt nổi thành lời.
Thấy vậy, Bạch Thu Diệp áy náy tiến lại gần: “Đạo diễn Vương, ông không sao chứ?”
“Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy hả?!” Đạo diễn Vương bỗng gào lên như bị bóp cổ, giọng khàn đục nứt toạc: “Tôi bảo cô tới thử vai, chứ không phải tới phá hoại! Cô xem cái phim trường này còn ra thể thống gì không?!”
Nước bọt ông ta theo từng câu hét mà b.ắ.n tung tóe xuống sàn ngay trước mặt cô. Bạch Thu Diệp giật mình lùi lại một bước, thấy hơi oan ức.
“Không phải lỗi của tôi mà…”
“Không phải cô? Vậy là tôi? Hay là cậu ta?!” Ông ta tức giận quay sang chỉ vào Tiểu Trương.
Bị điểm mặt bất ngờ, Tiểu Trương đứng sững tại chỗ, nhìn mớ nước bọt trên mặt mà hoang mang: “Không... không phải tôi đâu. Nãy giờ tôi ở dưới tầng mà.”
“Đồ heo! Heo! Heo thật sự!!” Đạo diễn Vương mất hết kiềm chế, dùng ngón tay dí vào trán Tiểu Trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/202.html.]
Nhìn đạo diễn như vậy, lòng Bạch Thu Diệp lạnh toát. Chết thật. Ông ta tức đến mức này, chẳng lẽ không cho cô thử vai nữa?
Không thể được! Đây là cơ hội duy nhất của cô mà!
“Đạo diễn Vương! Ông nghe tôi nói đã, nghe tôi giải thích một chút thôi!” Bạch Thu Diệp hít sâu, ra sức giành lại chút danh dự: “Đúng là có vài món trong phòng bị tôi làm hỏng, nhưng phần lớn không phải do tôi! Là do cái con quỷ diễn viên kia!”
Cô kể lại như trút nước, từ lúc con quỷ ấy lao vào như tên bắn, chạy vòng vòng phá tung căn phòng, cho đến lúc nó hất ngã đồ đạc, lăn lộn như một quả bóng bay bị xì hơi rồi... chuồn mất.
Nó không hề nói gì, chỉ lo phá phách như thể cố tình tạo nên một màn "mỹ học hỗn loạn" nào đó. Và sau cùng, nó biến mất, để lại cô trong mớ bòng bong này.
Không một lời xin lỗi, không một chút chuyên nghiệp nào!
Nếu đây là thế giới có mạng xã hội, chắc chắn cô đã lên hot search rồi. Cô có thể tưởng tượng ra luôn những hashtag sẽ nổi như cồn:
#BóngBayXìHơiCútKhỏiShowbiz
#DiễnXuấtGiảTạoPháNátPhimTrường
#MinhTinhVôTộiBịChènÉp
Nghĩ đến đây, Bạch Thu Diệp nghiến răng. Nếu gặp lại con quỷ đó, nhất định cô sẽ dạy cho nó biết thế nào là quy tắc nghề nghiệp!
Khi cô vừa kể vừa tức giận đến mức suýt chảy nước mắt, đạo diễn Vương vẫn ngồi đó, ánh mắt trống rỗng như người vừa từ bỏ hy vọng sống. Ông ta nhìn cô bằng đôi mắt không chút tiêu cự, giống như đang chờ cuộc sống buông tha mình.
Bạch Thu Diệp dè dặt hỏi: “Vậy... tôi có qua vòng thử vai không ạ?”
Đôi mắt đạo diễn Vương khẽ rung lên, cuối cùng cũng có lại chút thần sắc. Ông ta lặng lẽ nhìn cô rồi nói khô khốc:
“Cô dọn dẹp phòng đi.”
【Công việc bán thời gian:
⏰ Thời gian làm việc: 19:00–20:00
📌 Nhiệm vụ: Dọn dẹp phòng. Vì bạn đã khiến căn phòng bừa bộn đến mức đạo diễn Vương nổi giận, nên ông ta yêu cầu bạn phải dọn sạch sẽ.
📞 Liên lạc công việc: Đạo diễn Vương
🎁 Phần thưởng: 10 vé sinh tồn + cơn giận của đạo diễn Vương sẽ tiêu tan
❗ Hình phạt nếu bỏ việc: Bị đuổi khỏi phim trường
📊 Tiến độ công việc: 0/1 】
Nhìn bảng thông báo hệ thống, Bạch Thu Diệp khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô biết, việc đạo diễn Vương giao cho cô một nhiệm vụ như vậy nghĩa là ông ta đã chấp nhận cho cô một cơ hội sửa sai. Nếu không tin tưởng, ông ta đã cho cô “bay màu” khỏi phó bản từ lâu rồi.
Cô thầm nghĩ, có lẽ đạo diễn Vương vẫn thấy cô có chút tiềm năng, nên mới nể tình cho cô ở lại.
Đạo diễn Vương liếc sang cô một cái, ánh mắt sắc như dao: “Lát nữa ngoan ngoãn vào, đừng làm phiền những người đang thử vai ở các phòng khác.”
“Vâng, tôi không ra ngoài đâu,” Bạch Thu Diệp gật đầu liên tục như gà mổ thóc, “Tôi chỉ dọn dẹp trong phòng thôi.”