Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 200

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:02
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không đạo diễn, không trợ lý, không máy quay.

Cảnh thử vai bắt đầu bằng cách... tự đốt nhang?

Giống như một nghi thức hơn là một màn diễn tập.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Dẫu vậy, cô vẫn tuân theo chỉ dẫn, rút ra ba nén nhang từ túi, châm lửa.

Khói trắng nhẹ nhàng cuộn lên, mùi nhang thoang thoảng trong không khí.

Nhưng chưa kịp đặt nhang xuống, một luồng gió lạnh lướt qua – nhẹ như sương, nhưng đủ để thổi tắt lửa chỉ trong chớp mắt.

Mộng Vân Thường

Cô vội đặt nén nhang xuống lư hương, rồi cẩn trọng nằm lên giường.

Cô không đắp chăn. Thân thể nằm ngửa cứng đờ, giữ nguyên tư thế như một cái xác lạnh ngắt vừa được đặt lên giường.

Đèn không được bật. Không có ánh sáng, không có người ngoài, chỉ có chính cô.

Cô nhắm mắt lại, làm theo yêu cầu của kịch bản – nằm đó, giả vờ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Toàn bộ tầng hai hoàn toàn vắng lặng, không có bất kỳ âm thanh nào vọng đến.

Không tiếng bước chân, không tiếng máy móc, không tiếng người. Dường như, khoảnh khắc bước chân vào căn phòng này, cô đã thực sự nhập vai, trở thành cô giáo trẻ vừa chân ướt chân ráo đến thành phố.

Rồi đột nhiên – ngứa.

Một cảm giác ngứa ran bất chợt truyền từ da đầu. Như thể có thứ gì đó mềm nhũn, nhỏ li ti, đang bò qua da đầu cô từng chút một.

Không phải ảo giác.

Cảm giác rõ ràng đến rợn người.

Từng chi tiết trong kịch bản, từng dòng miêu tả kinh dị, giờ đang xảy ra thật trên chính người cô.

Bạch Thu Diệp cắn răng chịu đựng, làm đúng theo chỉ dẫn trong vai. Cô mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, bước ra khỏi giường, đi tới trước gương—

Với dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê.

Bạch Thu Diệp bước từng bước chậm rãi, cố gắng thể hiện dáng vẻ của một người vừa mới tỉnh dậy. Mỗi động tác của cô đều được cân nhắc cẩn thận, không phải vì lo lắng cho cảm giác trên đầu—mà vì cô muốn chắc chắn rằng biểu cảm và trạng thái của mình đang đúng với yêu cầu đạo diễn.

Cô thầm đánh giá phần thể hiện của bản thân: "Mình diễn rất ổn, biểu cảm cũng tốt. Cho dù không được chọn làm nữ phụ, ít nhất cũng phải là một vai phụ đàng hoàng. Không lẽ lại để mình làm vai quần chúng?"

Nghĩ vậy, cô âm thầm trấn an bản thân, cố giữ bình tĩnh, dồn toàn bộ sự chú ý vào nhân vật, cố gắng làm cho vai diễn trở nên sinh động và có chiều sâu.

Khi đến bàn trang điểm, Bạch Thu Diệp ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Trong đầu cô bắt đầu đếm ngược: Ba... hai... một.

Khi đếm xong, cô đưa tay lên đầu, nắm lấy một mớ tóc rồi giật mạnh.

Ngay khi hạ tay xuống, cô sững sờ nhìn vào lòng bàn tay.

Một nắm tóc dày nằm gọn trong đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/200.html.]

“Aaa!!! Tóc của tôi!!!”

Tiếng hét thất thanh của Bạch Thu Diệp vang khắp tầng hai.

Ở khu vực phim trường, mọi người giật mình. Một âm thanh mơ hồ vọng lại từ xa, nhưng đủ lớn để tất cả phải dừng lại và nhìn về phía đạo diễn Vương.

Trước mặt ông là màn hình giám sát, chắc chắn đang hiển thị hình ảnh của Bạch Thu Diệp. Lẽ ra ông phải đang theo dõi sát sao như mọi lần, nhưng giờ đây, ông chỉ ngồi im lặng, gương mặt căng thẳng, như bị phủ một tầng sương u ám.

“Cô ấy không sao chứ?” Tằng Nhàn Tình thì thào hỏi Tạ Lĩnh Nguyệt.

“Nghe tiếng hét đó... chắc chắn là có chuyện rồi.” Tạ Lĩnh Nguyệt đáp, sắc mặt cũng tái nhợt theo.

Cô ta liếc nhìn bàn tay đẫm m.á.u mất hai ngón của Đàm Mộng Anh, rồi lại nghĩ đến tiếng gào thét ghê rợn vừa nãy của Bạch Thu Diệp—một cảm giác bất an cuộn trào trong lòng. Thử vai kế tiếp... còn kinh khủng đến mức nào nữa?

Trên tầng hai.

Bạch Thu Diệp sững người nhìn chằm chằm vào nắm tóc trên tay. Cô đã đoán trước rằng có thể mình sẽ thấy ngứa ngáy da đầu, nhưng không ngờ tóc lại rụng ra nhiều đến thế—nhiều đến mức khiến cô có cảm giác da đầu mình chắc đã trống hoác một mảng.

Mặt không còn giọt máu, cơn hoảng loạn dâng trào phá vỡ hoàn toàn hình tượng điềm tĩnh mà cô cố gắng xây dựng từ đầu buổi thử vai.

“Phó bản c.h.ế.t tiệt này đúng là một cái bẫy!”

Bạch Thu Diệp nghiến răng, suýt chút nữa đã buột miệng chửi thề. Cô cố gắng ổn định lại tinh thần, ép bản thân quay về với kịch bản đang diễn, dù trong lòng chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt.

Cô để nắm tóc rơi xuống đất, cố nén nỗi bức bối, làm ra vẻ như vừa phát hiện điều gì lạ lùng. Cô cúi đầu, giả vờ tò mò nhìn vào gương.

“Sao tóc rụng nhiều vậy? Vẫn còn ngứa nữa...” cô đọc thoại, vừa nói vừa đưa tay vạch tóc ra.

Hình ảnh trong gương khiến cô nghẹn họng.

Khuôn mặt cô tái mét, ánh sáng lạnh từ cửa sổ chiếu lên da đầu, khiến từng kẽ tóc đều hiện rõ mồn một. Rồi bất ngờ, một con côn trùng nhỏ màu đen từ trong tóc cô ngọ nguậy chui ra.

Nó từ từ bò ra ngoài, như thể đang thăm dò.

Cô rùng mình, suýt nữa nôn mửa ngay tại chỗ.

Tiếp theo là con thứ hai, rồi thứ ba—từng con, từng con nối nhau trườn ra từ chân tóc, như thể đầu cô là một cái tổ chứa đầy sinh vật đáng sợ này.

Cảm giác ngứa giờ đây không chỉ trên da đầu mà như cắn sâu vào tận xương tủy, từng đợt từng đợt gặm nhấm thần kinh của cô, khiến cô cảm thấy mình đang mất kiểm soát.

Trong hoảng loạn, cô mở ngăn kéo bàn trang điểm, rút ra một cây kéo.

Nhưng ngay khi cầm lên, cô mới nhận ra—lưỡi kéo đang chĩa thẳng về phía mình, như thể cô vừa định tự cắt một phần cơ thể.

Cô hốt hoảng, lập tức thả cây kéo xuống bàn.

Mắt cô đảo về phía gương—trên mặt bàn, đám côn trùng đang bò xuống từ tóc, len lỏi qua cánh tay, tìm đường chui vào các lỗ chân lông. Một cảm giác ghê tởm xộc lên, khiến toàn thân cô nổi da gà.

Không chịu nổi nữa, Bạch Thu Diệp bật dậy khỏi ghế. Ghế đổ ngã phát ra một tiếng động chát chúa, nhưng cô không còn tâm trí để quan tâm.

Cô nhìn những vùng da được dán bùa bình an. Dưới làn da, từng cục u đang chuyển động, như thể có gì đó đang cố gắng trồi lên.

Nhưng kỳ lạ là, những lá bùa vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Loading...