Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 191
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:18:17
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng khoan đã… người đó rõ ràng là một NPC. Tại sao lại là Trần Tú Đồng? Hay là chỉ trùng tên, trùng mặt? Trí nhớ của cô có vấn đề? Hay mọi thứ... không đơn giản như bề ngoài?
Một ý nghĩ thoáng lướt qua khiến đầu óc cô như nổ tung. Bạch Thu Diệp lập tức kết nối với 09.
"09, toàn bộ NPC trong phó bản đều là do Chủ Thần tạo ra đúng không?" cô hỏi.
〔Đúng vậy. 09 và các quản trị viên khác đều là sản phẩm của Chủ Thần, điều này tôi có thể xác nhận.〕
"Vậy cậu có thể xác nhận danh tính hoặc nguồn gốc ban đầu của các NPC không?"
〔Hiện tại tôi chỉ mới cấp 6, chưa đủ quyền truy cập thông tin đó.〕
〔Tuy nhiên, chủ nhân có thể đẩy nhanh quá trình nâng cấp của tôi.〕
Dù 09 không trả lời được chắc chắn, nhưng một giả thuyết mới lóe lên trong đầu Bạch Thu Diệp – nếu NPC có gương mặt giống người thật, vậy thì có khả năng… người chơi sau khi đạt đến điều kiện nhất định sẽ bị biến thành NPC trong phó bản?
Mang theo nghi ngờ, cô rời khỏi nhà Trần Văn Bân. Trước khi đi, cô gỡ bỏ ký hiệu trước cửa, tra chìa khóa khóa lại. Từ bây giờ, căn nhà này sẽ như bao phòng bỏ trống khác trong tòa nhà, yên lặng đợi người mới đến ở – hoặc bị lãng quên.
Sau đó, cô kéo vali đến trung tâm sạc năng lượng. Trong lúc đợi thiết bị được sạc đầy, cô tranh thủ tra cứu thông tin về các lò hỏa táng gần khu Vô Khởi.
Do đa số người thiệt mạng đều c.h.ế.t trong phó bản và không để lại thi thể, nên nhu cầu sử dụng lò thiêu đã giảm mạnh. Dù vậy, nếu muốn sử dụng lò hỏa táng, người ta vẫn phải trả phí nhiên liệu bằng vé sinh tồn.
Vì chi phí cao, phần lớn người dân chọn cách chôn cất sơ sài tại khu an táng công cộng gần đó thay vì hỏa thiêu tử tế.
Bạch Thu Diệp bước vào lò hỏa táng, mùi mỡ người cháy khét và tro bụi lập tức ập vào mũi, khiến dạ dày cô cuộn lên khó chịu.
Người quản lý lò ngẩng đầu, hỏi thẳng không chút cảm xúc: "Một hay nhiều?"
Nghe chẳng khác gì hỏi mua vịt quay. Không khí c.h.ế.t chóc thế mà lại bị câu nói đó khiến cô buồn cười nhẹ.
"Một người." Cô trả lời.
Ông ta đưa cho cô một thẻ số: "Đi đến khu đánh dấu số này, tự lo mọi thứ nhé. Ở đây là tự phục vụ."
Rồi ông ta chỉ vào đống hộp kim loại chất đống ở bàn bên: "Có mang nhiên liệu chưa? Không thì mua ở đây luôn. 5 vé sinh tồn một hộp."
Giá cả khiến Bạch Thu Diệp suýt nữa bật chửi. Cô nhíu mày, cằn nhằn: "Gì mà c.h.é.m dữ vậy? Siêu thị chỉ bán 3 vé một hộp, ông ăn dày quá đấy."
Ông ta nhún vai, mặt tỉnh bơ: "Thì cô quay lại siêu thị mà mua. Nhưng cách đây hai cây số. Kéo cái vali bự đó về chắc mệt xỉu. Cô tự tính đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/191.html.]
Bạch Thu Diệp lôi ra một túi bánh quy, bên trong còn đúng năm thanh – phần lương khô dự trữ của Trần Văn Bân. Ngoài ra, tất cả đồ ăn khác trong nhà ông ta đều đã ôi thiu.
"Cái này đổi được không?" cô hỏi, giọng đều đều.
Người quản lý cau mày nhìn túi bánh một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được. Nhưng thêm một vé sinh tồn nữa thì tôi mới bán."
Không do dự, cô rút vé sinh tồn ra, đưa tay giao dịch với ông ta.
Sau khi lấy đủ nhiên liệu, Bạch Thu Diệp lần theo số hiệu được phân, tìm đến khu lò thiêu tạm thời của mình.
Không khí trong phòng nóng hầm hập, như bị hun bằng hơi than cháy âm ỉ. Một số lò bên cạnh vẫn còn bốc nhiệt, mùi khét sặc vào mũi khiến cô hơi cau mày.
Cô mở vali, lôi t.h.i t.h.ể của Trần Văn Bân ra. Những người khác trong phòng cũng đang bận rộn với việc xử lý xác chết, chẳng ai để tâm đến việc cô đang làm gì.
Bạch Thu Diệp đặt t.h.i t.h.ể vào trong lò, rồi nhẹ nhàng đặt bức ảnh của Trần Tú Đồng lên n.g.ự.c ông ta, coi như hoàn thành một phần lời hứa cuối cùng. Sau đó, cô đóng cửa lò lại, lùi về khu vực chờ đợi.
Từ phía xa, có tiếng người nói chuyện mỗi lúc một gần. Một nhóm ba người vừa đi qua khu chờ, đang tiến về phía các lò thiêu.
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu theo phản xạ, bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc — Tư Đồ Liêu.
Đi cùng anh ta là một người phụ nữ tóc ngắn, vẻ mặt đầy u uất, và một người đàn ông trung niên trông cũng đau buồn chẳng kém. Chỉ riêng Tư Đồ Liêu là chẳng có biểu cảm gì, thậm chí khóe môi còn vương một nụ cười nhạt khiến người ta khó chịu.
“Chúng ta đã cùng nhau chống chọi từ khi APP xuất hiện đến giờ. Bây giờ anh ấy c.h.ế.t rồi, sao anh còn cười được?!” Người phụ nữ tóc ngắn tức giận chất vấn, chẳng màng đến nơi công cộng.
Tư Đồ Liêu liếc cô ta, đáp lạnh lùng: “Cô dùng mắt nào thấy tôi đang cười?”
“Thôi đi Tư Đồ, đừng đôi co với Tiểu Vương nữa.” Người đàn ông trung niên vội đứng giữa hòa giải. “Tiểu Vương, cô cũng bớt giận đi. Cô còn lạ gì tính cậu ta? Nếu Tư Đồ thật sự vô tình, chúng ta đâu có thể sống sót theo cậu ta đến tận bây giờ.”
“Là trước đây tôi mù mắt!” Tiểu Vương gần như gào lên, ánh mắt đầy phẫn nộ. “Tôi không nhìn ra được cái tính ích kỷ đó là thật, không phải diễn!”
Mộng Vân Thường
Tư Đồ Liêu khẽ cười, lạnh nhạt nói: “Thật hay diễn thì khác gì nhau? Chẳng phải cũng là cô tự mình đa tình thôi sao.”
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp cúi đầu xuống, kéo cổ áo cao hơn, cố gắng làm bản thân nhỏ lại để tránh bị chú ý. May mắn là không ai trong nhóm đó để ý đến cô.
Tiểu Vương vẫn không buông tha: “Trước đây anh nói gì? Anh nói sẽ tìm cách cứu anh ấy. Rốt cuộc thì sao? Anh ấy vẫn chết!”
Lời trách móc như giọt nước làm tràn ly. Tư Đồ Liêu đá mạnh vào một lò thiêu trước mặt, tiếng vang khiến cả phòng giật mình ngoái nhìn. Anh ta cười khẩy, không nói thêm lời nào, quay lưng bỏ đi với bước chân giận dữ, rất nhanh đã khuất sau cửa phòng.
Tiểu Vương đưa tay che mặt khóc nức nở. Người đàn ông trung niên ở bên chỉ biết khẽ vỗ lưng an ủi, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại. Một lúc sau, hai người họ kéo theo t.h.i t.h.ể người thân, lặng lẽ đi đến lò thiêu.