Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 187

Cập nhật lúc: 2025-06-14 15:56:46
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thu Diệp đứng sau cánh cửa, trong tay cầm chặt một chai nước tương. Cô không chần chừ mà giáng mạnh xuống đầu Trần Văn Bân.

Cú đánh khiến ông ta ngã gục ngay lập tức, không phát ra tiếng kêu nào. Cô thở dốc, đặt chai nước tương xuống, run tay nhìn vào phía sau đầu ông ta — chỗ vừa bị đánh lõm xuống một mảng.

Cô sững người, không ngờ cú đánh của mình lại mạnh đến mức này. Rõ ràng khi ra tay, cô đã cẩn thận giữ lực, hoàn toàn không có ý định lấy mạng ông ta. Mục đích của cô chỉ là khống chế để có thể tra hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Vậy mà bây giờ, nhìn phần đầu lõm sâu, cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã g.i.ế.c người.

Bạch Thu Diệp hoảng loạn kiểm tra đáy chai nước tương, không thấy vết máu. Cô thì thầm tự trấn an: “Chắc không sao đâu… không thấy m.á.u mà…”

Cô ngồi xổm xuống, định nâng đầu ông ta lên kiểm tra. Nhưng vừa chạm tay vào trán Trần Văn Bân, toàn thân cô đột nhiên cứng đờ.

Trán ông ta lạnh toát.

Dù bị đánh bất tỉnh thì thân nhiệt cũng không thể hạ nhanh đến thế, trừ phi... cơ thể này vốn dĩ đã không còn hơi ấm.

Linh cảm chẳng lành khiến Bạch Thu Diệp vội vàng kiểm tra mạch đập ở cổ tay ông ta.

Không có mạch.

Tay ông ta cũng lạnh ngắt như vừa được vớt từ trong tủ đông ra.

Nỗi sợ cuộn lên như thủy triều. Cô kéo cơ thể bất động kia đặt lên ghế, rồi vội vã chạy vào phòng ngủ, lục tung tủ quần áo, xé áo thành từng dải vải dài, bện lại thành dây thừng thô sơ. Sau đó, cô trói c.h.ặ.t t.a.y chân Trần Văn Bân vào ghế, buộc thật chắc, không để sót kẽ hở nào.

Chưa yên tâm, cô còn tìm được một cuộn băng keo trong, quấn chằng chịt thêm vài vòng quanh người ông ta, cố định lại cho kỹ lưỡng.

Đảm bảo ông ta không thể nhúc nhích được dù có tỉnh lại, Bạch Thu Diệp lại cúi xuống kiểm tra thêm lần nữa.

Không có nhịp thở. Không còn nhiệt độ cơ thể. Cô nghiến răng, lục trong túi áo Trần Văn Bân, tìm thấy chìa khóa nhà.

Cô rời khỏi căn hộ, khóa cửa lại rồi nhanh chóng sang căn hộ đối diện.

Mộng Vân Thường

Tối qua cô từng vào đây một lần, nhưng lúc đó còn vài căn phòng bị khóa. Bây giờ, có chìa trong tay, cô định kiểm tra mọi ngóc ngách một lượt.

Trần Văn Bân có hai phòng ngủ. Căn phòng chính có vẻ là nơi ông ta thường ở. Cô lục lọi từ đầu đến cuối, nhưng không thấy điều gì bất thường.

Sau đó, cô chuyển sang căn phòng còn lại.

Vừa bước vào, cô lập tức chú ý đến vài vệt nâu đỏ mờ trên tường. Nhìn kỹ, đó là vết m.á.u đã bị lau sạch nhưng vẫn để lại dấu tích nhạt nhòa.

Bạch Thu Diệp tiến lại gần, gần sát vào tường để quan sát. Cô chắc chắn đó là máu, và theo góc độ vết bắn, nó không thể là kết quả của một cú va đầu bình thường.

Rời khỏi phòng ngủ, cô bước vào bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/187.html.]

Bên trong bếp chất đầy đồ ăn sống, chủ yếu là thịt, nhưng điều lạ là tủ lạnh không hề được cắm điện. Một số túi thực phẩm để trên bàn, số khác vứt lăn lóc dưới sàn, chiếm gần như toàn bộ không gian.

Cô nhíu mày: “Ông ta tính ăn hết chỗ này trong một ngày à?”

Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, khi Trần Văn Bân điên cuồng ăn sống cả con gà mà không chút chần chừ, Bạch Thu Diệp cảm thấy chuyện ông ta tích trữ nhiều thực phẩm sống như vậy có khi lại hợp lý.

“Nhưng kể cả trước khi ứng dụng trò chơi kích hoạt, ăn hết từng này trong một ngày cũng là chuyện không tưởng…” Cô lẩm bẩm, bước lùi lại nhìn tổng thể gian bếp. “Chỉ ăn mỗi thứ một miếng cũng đủ no đến nghẹn.”

Chẳng lẽ Trần Văn Bân bị mộng du? Hay ông ta mắc bệnh cuồng ăn thịt sống? Dù là gì đi nữa, nhu cầu ăn uống như thế này rõ ràng đã vượt khỏi giới hạn của con người bình thường.

Cô ngồi phịch xuống ghế, đầu óc rối bời, không thể lý giải nổi hành vi và tình trạng hiện tại của Trần Văn Bân.

Sau đó, cô thử tìm kiếm thông tin trên diễn đàn trò chơi. Không kỳ vọng sẽ tìm thấy gì hữu ích, nhưng không ngờ lại bắt gặp một bài đăng khiến tim cô thắt lại.

Tiêu đề bài viết là: [Mọi người có từng gặp ai toàn thân lạnh toát chưa?]

Chủ bài đăng kể rằng bạn mình đột nhiên trở nên cực kỳ háu ăn, ăn không ngừng nghỉ, và nhiệt độ cơ thể cứ giảm dần như người chết. Bài viết ban đầu bị vô số người chế nhạo, cho rằng anh ta hoang tưởng, rối loạn tâm thần, hoặc bị ảnh hưởng bởi áp lực các phó bản.

Nhưng sau hơn trăm bình luận, người đăng quay lại trả lời một dòng ngắn ngủi cuối cùng.

“Cậu ấy c.h.ế.t rồi.”

Từ đó trở đi, không còn bất kỳ phản hồi nào nữa.

Bài đăng kia nhanh chóng bị cộng đồng xem như một trò đùa vớ vẩn, không ai buồn quan tâm. Nhưng Bạch Thu Diệp thì biết rõ, những gì người đó viết là sự thật.

Ngay lúc ấy, trong căn phòng tạm trú của cô, đột nhiên vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Bạch Thu Diệp lập tức bước ra, trở lại phòng, thấy Trần Văn Bân đã tỉnh lại.

Ông ta yếu ớt nở nụ cười: "Thu Diệp, chuyện gì vậy? Sao cháu lại trói chú lại thế này?"

Bạch Thu Diệp đứng cách ông ta một khoảng, giọng bình tĩnh: "Chú Trần, vừa rồi lúc bước vào cửa, chú định tấn công cháu đúng không?"

Trần Văn Bân vội vàng phủ nhận: "Thu Diệp, cháu hiểu lầm rồi. Chú chỉ là... bị mộng du thôi, lúc ngủ hay đi lại lung tung rồi ăn bậy bạ, chú ngại người khác phát hiện nên mới..."

"Chú nói chú chỉ là ăn uống bừa bãi khi mộng du?" Bạch Thu Diệp ngắt lời, ánh mắt lạnh lùng: "Cháu đã vào nhà chú, thấy trong bếp chất đầy đồ ăn. Lượng thực phẩm đó, hoàn toàn không giống khẩu phần của một người bình thường."

"Thì chú chỉ ăn hơi nhiều thôi mà!" Trần Văn Bân gắt lên. Ông ta cố gắng cựa quậy trên ghế, tiếng gỗ kêu lên ken két vì bị giằng giật: "Cháu muốn làm ầm lên hay sao?"

Bạch Thu Diệp đáp thẳng: "Nếu chú không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, cháu sẽ không cởi trói đâu."

Giọng Trần Văn Bân bỗng trở nên giận dữ: "Chú đã cho cháu chỗ ở, cho cháu ăn, vậy mà cháu lại đối xử với chú như tội phạm à?"

Bạch Thu Diệp không hề d.a.o động. Cô hỏi thẳng: "Chú Trần cũng tiếp đãi bố mẹ cháu như vậy à?"

Loading...