Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 186
Cập nhật lúc: 2025-06-14 15:53:13
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp không dám thở mạnh, chỉ đứng im quan sát trong im lặng. Cuối cùng, Trần Văn Bân cũng dừng lại, l.i.ế.m môi một cái rồi lảo đảo đi ra khỏi căn hộ.
Cô nhanh chóng rụt đầu lại, dán người vào vách tường. Một lúc sau, tiếng cửa đóng lại vang lên — ông ta đã rời khỏi.
Tay cô vẫn còn run, ngón tay siết chặt con d.a.o đến trắng bệch. Người đàn ông đó... thật sự là Trần Văn Bân sao?
Dù bao nhiêu năm không gặp, cô vẫn nhớ rõ người đàn ông từng cười hiền, từng dịu dàng đưa cho cô cái kẹo khi còn nhỏ. Nhưng cái thứ vừa rồi, thứ vừa ăn sống một con gà, cướp hết thức ăn của cô, nuốt gạo sống như không biết đau rát ấy... làm sao giống nổi con người?
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp bò dậy, bước đến cửa, ghé mắt nhìn ra qua mắt mèo.
Và rồi cô khựng lại. Không ai khác — Trần Văn Bân đang đứng ngay bên ngoài, đầu cúi thấp, không biết là đang cúi nhìn chân hay đang ngủ gật.
Cô nín thở, mắt không rời khỏi mắt mèo.
Thời gian trôi qua như rút cạn sức lực, cuối cùng ông ta khẽ ngẩng đầu lên. Ánh mắt đờ đẫn đảo một vòng xung quanh như vừa tỉnh lại, giống như đang bối rối vì bản thân sao lại đứng ở hành lang. Nhưng biểu cảm trên mặt ông ta lại không có chút hoang mang nào, như thể sớm đã quen với chuyện này.
Ông ta giơ tay lau khóe miệng, sau đó kéo tay áo lên chùi đi vết m.á.u khô còn vương trên môi.
Bạch Thu Diệp nghĩ rằng ông ta sẽ quay về căn hộ của mình, nhưng cô đã đoán sai.
Trần Văn Bân đột ngột giơ tay... gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Âm thanh không quá lớn, cũng không nhẹ đến mức không nghe thấy. Một âm thanh nửa như gọi cửa, nửa như đang... thăm dò.
Như thể ông ta biết rõ cô đang đứng trong này. Như thể... đang thử xem cô có phản ứng gì không.
Trần Văn Bân đứng trước cửa một lúc, gõ nhẹ vài lần, thấy bên trong không có động tĩnh gì, cuối cùng cũng rời đi, quay về phía căn hộ của mình.
Chỉ đến khi nghe tiếng cửa nhà ông ta đóng lại, Bạch Thu Diệp mới nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ quay lại phòng ngủ, nằm xuống giường. Nhưng cả đêm cô không tài nào chợp mắt. Cảnh tượng vừa rồi cứ liên tục hiện lên trong đầu, khiến thần kinh cô luôn trong trạng thái căng thẳng.
Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Âm thanh ấy khiến ký ức đêm qua lập tức ùa về như sóng tràn bờ.
“Thu Diệp, cháu dậy chưa?”
Đó là giọng của Trần Văn Bân. Nghe có vẻ rất bình thường, không khác gì mọi ngày.
Bạch Thu Diệp tiến đến cửa, áp mắt vào mắt mèo quan sát. Trần Văn Bân đứng ngoài, sắc mặt hồng hào, thần thái điềm tĩnh, không hề giống cái người với khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng như xác sống mà cô đã thấy đêm qua.
Tay cô đặt lên nắm cửa, dừng lại vài giây do dự, rồi vẫn quyết định mở.
“Chào buổi sáng, chú Trần.” Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng.
“Chào buổi sáng, Thu Diệp. Cháu còn chưa ăn sáng phải không?” Trần Văn Bân hỏi, đồng thời đưa ra một túi bánh mì: “Chú mua sẵn đây, cho cháu này.”
“Cảm ơn chú Trần.” Bạch Thu Diệp đón lấy túi bánh, nụ cười không chút sơ hở.
Trần Văn Bân bật cười khà khà, nhưng ngay sau đó ánh mắt ông ta tối lại vài phần: “À mà, Thu Diệp này, tối qua cháu không nghe thấy gì lạ chứ?”
Bạch Thu Diệp làm bộ ngạc nhiên: “Tối qua ạ? Có chuyện gì sao?”
Trần Văn Bân lại cười cợt: “Chắc không có gì lớn đâu. Dạo này có mấy đứa trẻ ranh phá phách, hay lén lút chui vào tòa nhà ban đêm. Không biết sợ, cũng chẳng để ý xem người ta có dán bảng cảnh báo không. Chú chỉ lo chúng làm phiền cháu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/186.html.]
Bạch Thu Diệp đưa tay che miệng, giả vờ ngáp dài: “Cháu cũng không rõ nữa... Hôm qua mệt quá ngủ một mạch tới sáng.”
Nghe vậy, ánh mắt Trần Văn Bân dịu lại: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Chú chỉ sợ cháu mất ngủ, lại trách chú tiếp đãi không chu đáo.”
Sau đó, ông ta tiếp tục trò chuyện đôi ba câu xã giao, rồi chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút đã, chú Trần.” Bạch Thu Diệp gọi với theo. “Chuyện đó—”
Trần Văn Bân dừng lại, quay đầu, nghiêm mặt: “Chẳng phải chú đã bảo rồi sao? Cứ đợi thêm hai hôm nữa, chú sẽ kể cho cháu biết.”
“Cháu không hỏi tung tích bố mẹ cháu đâu.” Cô nhỏ giọng, mắt nhìn thẳng ông ta, “Cháu chỉ tò mò... rốt cuộc làm cách nào để kiếm được nhiều vé sinh tồn như vậy?”
Lần này, Trần Văn Bân không trả lời ngay. Ông ta im lặng một lúc rồi thở ra: “Chuyện đó... thật sự có tồn tại. Nếu cháu muốn biết, chú có thể nói.”
Ánh mắt Bạch Thu Diệp khẽ sáng lên: “Thật ạ?”
Ông ta gật đầu, trầm giọng: “Nhưng... để mai đi. Mai chú sẽ kể hết.”
“Chú Trần đúng là người tốt.” Bạch Thu Diệp cười nhẹ.
Có thể là do câu đó nghe có phần nịnh bợ quá, Trần Văn Bân chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu rồi quay lưng rời đi.
Khi cánh cửa khép lại, nụ cười trên gương mặt Bạch Thu Diệp cũng lập tức biến mất.
Trần Văn Bân cứ khất lần như vậy, nhất định phải đợi đến “ngày mai”. Chính điều đó khiến cô bắt đầu cảm thấy bất an.
Ông ta đang chờ đợi điều gì? Hay có chuyện gì đó mà bản thân ông ta chưa dám đối mặt?
Cô nhớ rõ ánh mắt Trần Văn Bân ban nãy—không chỉ là thân thiện, mà còn đang dò xét. Ông ta chắc chắn biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Điều kỳ lạ là, ông ta không tỏ ra hoảng loạn hay bối rối vì hành động của chính mình, dù rõ ràng khi đó trông ông ta như người mất lý trí. Cứ như thể ông ta đang bị thôi thúc bởi một bản năng vô thức nào đó.
Giống như một người đang mộng du, đói khát đến mức phải ăn sống... một con gà.
Nhưng nếu tối qua cô không mua con gà đó thì sao?
Nghĩ đến đây, sống lưng Bạch Thu Diệp lạnh toát.
Ánh mắt cô đảo qua căn phòng, dừng lại ở khu vực nhà bếp.
Trên sàn là những vệt m.á.u và lông gà còn sót lại từ đêm qua—thứ mà cô hoàn toàn quên mất khi nói chuyện với Trần Văn Bân.
Cũng có thể là... cả ông ta cũng quên. Nhưng giờ chắc chắn đã nhớ lại.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Thu Diệp, mở cửa đi.” Giọng Trần Văn Bân lần này thấp hơn, nhưng vẫn bình tĩnh: “Chú nghĩ rồi, vẫn là nên nói với cháu chuyện của bố mẹ cháu.”
Bạch Thu Diệp lập tức đứng bật dậy khỏi sofa: “Được ạ.”
Cô bước nhanh ra cửa. Vừa mở, một bóng người lập tức lao thẳng vào trong như tên bắn.
Nhưng—lao vào khoảng không.