Bạch Thu Diệp đi một vòng quanh căn phòng, giả vờ như chỉ đang thăm thú nơi ở mới, nhưng thật ra là cố tìm kiếm dấu vết. Cô muốn biết liệu bố mẹ mình, khi từng đến tìm Trần Văn Bân, có từng lưu lại nơi này không. Nếu họ đã xảy ra chuyện ở đây, khả năng để lại manh mối vẫn còn.
Thế nhưng cô lục lọi khắp nơi, kết quả lại chỉ là con số không. Có lẽ tất cả chỉ là suy đoán từ cô mà thôi.
Cả buổi chiều hôm đó, cô đều chú ý theo dõi căn hộ đối diện của Trần Văn Bân. Ngoài lần ông ta ra ngoài đổ rác vào khoảng 4 giờ, thì cửa nhà ấy vẫn đóng im lìm không động tĩnh.
Đến chiều tối, Bạch Thu Diệp tranh thủ ra ngoài mua một số nhu yếu phẩm ở siêu thị gần đó.
Một con gà sống, có ghi chú rõ là không thể đẻ trứng, giá 3 vé sinh tồn.
Một bộ gia vị kèm nguyên liệu cho món kho: 0,5 vé sinh tồn.
Nửa cân gạo trắng: 1 vé sinh tồn.
Hai chai nước suối dung tích 1 lít: 2 vé sinh tồn.
Tổng cộng: 6,5 vé sinh tồn.
So với suất ăn "cung bảo gà" bán tại siêu thị — vừa nhỏ vừa đắt đỏ, ăn một bữa hết 2 vé mà vẫn thấy đói — thì tự nấu vẫn là lựa chọn sáng suốt.
Cô dự định làm món gà kho để có thể bảo quản lâu hơn trong điều kiện không có tủ lạnh. Con gà này đủ cho cô ăn ba ngày, tức là sáu bữa. Thêm nữa, m.á.u gà còn có thể tận dụng để nấu canh. Ngay trong ngày đầu tiên, cô định làm huyết gà nấu hoa tiêu.
Vừa về đến nơi, điện thoại đã rung lên. Là tin nhắn từ Tô Vân.
[Tô Vân: Thu Diệp, cậu tìm được chỗ ở chưa? Hay ra ngoài ăn một bữa nhé?]
Bạch Thu Diệp nhíu mày, rồi gõ một dòng:
[Bạch Thu Diệp: Ý cậu nói ăn một bữa là mua cơm hộp ở siêu thị, rồi ngồi vỉa hè ăn qua loa hai miếng à?]
Tin nhắn bên kia im vài giây, rồi hiện lên:
[Tô Vân: ... Cậu vẫn như trước, chẳng lãng mạn gì cả.]
Cô đáp lạnh lùng:
[Bạch Thu Diệp: Tôi thật sự không nhớ rõ cái “trước đây” đó nữa.]
Mộng Vân Thường
Lần này Tô Vân không phản hồi ngay. Mãi một lúc lâu sau, tin nhắn mới đến.
[Tô Vân: Vậy... cậu có muốn cùng tôi vào phó bản không?]
Bạch Thu Diệp liếc nhìn số vé sinh tồn còn lại. Nếu không phải vì cấp độ của cô hiện tại vẫn quá thấp so với mặt bằng chung, thì cô cũng muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian cho hồi sức.
Trong hai ngày gần đây, cô đã dành kha khá thời gian để tra cứu thông tin trên diễn đàn người chơi.
Hệ thống phó bản được chia theo cấp độ ở từng khu vực, nhưng điều đó không đồng nghĩa mỗi khu chỉ có một cấp độ cố định. Ví dụ, ở khu Tất Phương vẫn có phó bản cấp 10. Tuy nhiên, một khi phó bản đạt đủ số lượng người chơi, những người đến sau sẽ bị hệ thống chuyển ngẫu nhiên sang phó bản cấp khác — thường là cao hơn mức họ chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/184.html.]
Nói cách khác, cấp độ ghi trên cánh cửa ánh sáng chỉ là giới hạn cấp độ tối đa, chứ không đảm bảo người chơi được vào đúng cấp mong muốn.
Riêng khu Vô Khởi, số lượng phó bản cấp 15 đến 25 là nhiều nhất, và cũng là nơi có giới hạn số người tham gia cao nhất.
Vấn đề là, cấp độ phó bản càng thấp thì phần thưởng lại càng ít. Những người muốn nhanh chóng tăng cấp sẽ ưu tiên phó bản cao hơn, chấp nhận rủi ro đổi lấy lợi ích lớn.
Ngoài ra, nếu không có quảng cáo tuyển người rõ ràng, hoặc quảng cáo không ghi cấp độ cụ thể, thì chỉ đến khi chọn một phó bản và xác nhận, hệ thống mới hiển thị thông tin cấp độ thật.
Theo bài viết mới nhất trên diễn đàn, sau lần cập nhật hôm qua, phần lớn người chọn vào các phó bản cấp 15-25 đều bị hệ thống đẩy thẳng vào phó bản cấp 25.
Toàn bộ các phó bản hiện tại đều được nâng độ khó, điều này khiến Bạch Thu Diệp càng thêm thận trọng. Tờ quảng cáo tuyển người có ghi rõ cấp độ phó bản mà Tô Vân đưa ra thực sự rất hấp dẫn—nó đảm bảo cô sẽ được đưa vào đúng phó bản cấp 20, đúng tầm an toàn của cô hiện giờ. Nhưng vấn đề là... Tô Vân trông không phải kiểu người có thể tin tưởng ngay lập tức.
Bạch Thu Diệp:
Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mình không định tham gia đâu. Mình vừa mới tới khu Vô Khởi, vẫn chưa quen với môi trường ở đây nữa.
Cô trả lời khéo léo, không trực tiếp từ chối thiện ý của Tô Vân, nhưng cũng không để bị cuốn vào.
Tô Vân:
Không sao, mình chờ cậu.
Bạch Thu Diệp sững người: “?”
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
Cô mở cửa, thấy Trần Văn Bân đứng đó, tay xách theo một túi sữa.
"Uống đi," ông ta nói, giọng điềm đạm, "sáng nay chú lỡ mua hơi nhiều, để qua đêm sợ hỏng mất. May mà có cháu tới."
Bạch Thu Diệp nhận túi sữa, lịch sự cảm ơn: "Cảm ơn chú Trần."
Nhưng cô bắt đầu thấy kỳ lạ.
Một người sống một mình, lại đi mua nhiều sữa đến mức sợ không uống hết? Nếu không có tủ lạnh thì chuyện đó rõ ràng không hợp lý.
Vấn đề là, cô biết rõ: ở đây, ngay cả thực phẩm và điện năng cũng cần đổi bằng vé sinh tồn. Không chỉ riêng khu Vô Khởi, mà kể cả khu Tất Phương, người ta cũng không dám tiêu vé vào việc chạy tủ lạnh hay dùng điện sinh hoạt.
Ngay cả Lý Cô Thú—một người có cấp và hạng cao—cũng không dám hoang phí điện cho tủ lạnh ở nhà. Vậy mà Trần Văn Bân lại thoải mái như chẳng cần tính toán gì. Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng: ông ta có quá nhiều vé sinh tồn trong tay.
Nhớ lại chuyện trước đó, khi ông ta thoáng nhắc tới "một cách kiếm được nhiều vé", thái độ úp mở và né tránh của ông ta càng khiến cô thêm nghi ngờ. Rất có thể, Trần Văn Bân thật sự đã tìm ra cách kiếm vé sinh tồn vượt trội, nhờ đó duy trì được cấp độ cao và cuộc sống dư dả.
Sau khi đưa sữa, Trần Văn Bân quay về phòng.
Bạch Thu Diệp đặt túi sữa lên bàn, nhưng không uống.
Trước khi đi ngủ, cô lại thử nâng cấp một lần nữa.