Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 176

Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:45:54
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù cô luôn cho rằng việc mình lạc vào Tử Thành là do hệ thống lỗi, nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn không muốn để Liễu Hạc biết chuyện.

May mắn thay, Lý Cô Thú chỉ gật đầu, không nói thêm gì cả.

Liễu Hạc chờ một chút, thấy cô ta không tiếp lời thì cũng không hỏi thêm. Cậu ta nói: “Tôi tin hai người sẽ không tiết lộ chuyện về khu E2 cho bất kỳ ai.”

Lý Cô Thú cười nhạt, chưa đáp.

Bạch Thu Diệp khoanh tay, nghiêng đầu hỏi: “Cậu nhìn tôi giống kiểu người thích nhiều chuyện à?”

“… Tôi không có ý đó.” – Liễu Hạc cười gượng.

Còn chưa đầy vài giờ trước, người phụ nữ này vẫn lạnh lùng cầm d.a.o định g.i.ế.c cậu ta không chớp mắt. Cậu ta mà dám nghi ngờ cô thêm một câu, chẳng phải tự đi tìm đường c.h.ế.t sao.

Cho dù hiện giờ Bạch Thu Diệp trông chẳng khác gì người bình thường, Liễu Hạc vẫn không dám nhắc lại chuyện đó. Cậu ta sợ lỡ chạm vào vết gợn nào trong ký ức cô thì sẽ lại bị “sát thần” này cho bay màu tại chỗ.

“Tôi chỉ được phép tiết lộ những thông tin nằm trong phạm vi cho phép.” – Liễu Hạc nói tiếp – “Thật ra, chúng tôi đã phát hiện ra Luyện Ngục từ năm năm trước rồi.”

“Luyện Ngục là gì vậy?” – Bạch Thu Diệp lập tức hỏi, đôi mắt đầy tò mò.

“Là một phó bản.” – Lý Cô Thú giải thích thay – “Nó nằm ngay trung tâm Tử Thành. Đây là phó bản duy nhất có thể gây ảnh hưởng tới thế giới thực.”

Bạch Thu Diệp hơi giật mình: “Nghe nguy hiểm thật.”

Chỉ nghĩ đến việc mình từng ở trong Tử Thành suốt một đến hai tiếng đồng hồ, toàn thân cô đã lạnh toát. Cô hoàn toàn không ý thức được lúc đó mình đã gần kề với một phó bản kinh khủng đến vậy.

Lý Cô Thú hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

Liễu Hạc nhún vai: “Những thông tin khác đều thuộc loại tuyệt mật, người ngoài Dị Tra Cục không được biết.”

Lý Cô Thú nheo mắt, giọng đanh lại: “… Ý cậu là sao?”

Bạch Thu Diệp nghiêng đầu nhìn Liễu Hạc đầy nghi ngờ: “Tôi thấy cậu đang dụ bọn tôi vào tròng thì đúng hơn đấy.”

Liễu Hạc gãi mũi, ra vẻ vô tội: “Tôi chỉ đang theo bản năng mà tranh thủ tuyển thêm nhân sự thôi.”

“Chỗ các cậu đúng là tổ chức ngầm mà!” – Bạch Thu Diệp thốt lên.

“Không phải đâu mà!” – Liễu Hạc vội vã phủ nhận.

Trong lúc họ nói chuyện, xe đã dừng trước một tòa nhà lớn. Trên cánh cửa có treo tấm biển: “Bệnh viện Trung Tâm Đặc Biệt.”

Liễu Hạc dẫn hai người đi thẳng vào thang máy, vừa đi vừa giải thích: “Tầng hai là khu chăm sóc đặc biệt.”

Thang máy trượt xuống nhanh chóng rồi dừng lại. Cánh cửa mở ra, hành lang phía trước vắng lặng một cách đáng ngờ. Chỉ có tiếng bước chân của bác sĩ và y tá vang vọng, cùng âm thanh lách cách từ thiết bị y tế.

Họ đi đến trước căn phòng thứ ba gần thang máy.

“Đến rồi.” – Liễu Hạc nói khẽ.

Nhớ đến mục đích chuyến đi, Bạch Thu Diệp liền đưa túi trái cây cho cậu ta: “Tôi có mua chút quà.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn vào phòng bệnh qua lớp kính chống khuẩn.

Trên giường bệnh, một người đang nằm nghiêng. Ánh sáng lạnh lẽo từ đèn phản chiếu lên nửa khuôn mặt của anh ta, mái tóc xoăn ngắn che khuất một phần lông mày. Đó không phải là gương mặt nhựa giả của Hắc Xuân Hoa, mà là một gương mặt thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/176.html.]

Ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt Bạch Thu Diệp bỗng tái nhợt. Cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, tay chân run rẩy không kiểm soát được.

“Bịch.”

Túi trái cây tuột khỏi tay cô, rơi mạnh xuống đất, mấy quả cam bên trong lăn ra, lăn tròn khắp hành lang lạnh lẽo.

Đúng lúc đó, từ đầu hành lang bên kia, một người bước tới, cúi người nhặt lấy quả cam vừa lăn đến chân mình.

“Thì ra hai người đến sớm rồi.” Người đàn ông mở lời, giọng điềm đạm: “Tôi là Lãnh Ngọc Long, cấp trên của Liễu Hạc. Cứ gọi thẳng tên tôi là được, không cần khách sáo.”

Vừa dứt lời, anh ta liếc nhìn sang Liễu Hạc, giọng hơi nghiêm khắc:

“Liễu Hạc, sao cậu không báo trước cho tôi?”

Liễu Hạc đáp bừa một câu: “Tôi còn chưa kịp.”

Sau đó, cậu ta hạ giọng, nghiêng đầu nói nhỏ với Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú:

“Đừng để bị lừa, tên thần kinh này không phải cấp trên gì của tôi đâu. Một lát nữa anh ta có thể hỏi mấy câu rất kỳ cục, đừng để ý.”

Lý Cô Thú gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó liếc nhìn sang Bạch Thu Diệp.

Cô nhận ra bạn mình đang thất thần nhìn vào căn phòng kính phía trước.

“Cậu sao vậy?” Cô ta khó hiểu hỏi: “Công nhận tên kia bỏ mặt nạ ra trông cũng khá được, nhưng cũng đâu đến mức khiến cậu c.h.ế.t đứng như vậy?”

Bạch Thu Diệp hít vào mấy hơi thật sâu. Người đàn ông nằm trong phòng kia—Hắc Xuân Hoa—lộ ra nửa gương mặt, và chính phần đó giống hệt người đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Cô từng nghĩ rằng người ấy chỉ là một hình bóng trong mộng, không thật, không thể tìm thấy. Thế mà giờ lại xuất hiện rõ ràng, cụ thể, ở ngay trước mặt cô.

Tình huống này khiến cô thấy không thể tin nổi.

Cô nên thấy vui mới phải. Hoặc chí ít là xúc động, bất ngờ, phấn khích.

Nhưng lạ thay, điều duy nhất cô cảm thấy... là muốn rời khỏi nơi này.

Một cảm giác lạ lùng đang kéo lê suy nghĩ của cô ra khỏi căn phòng đó, như thể có một thứ gì vô hình đang lôi cô tránh xa khỏi người kia. Một bản năng nào đó khiến cô thấy bất an.

Đúng lúc đó, Lãnh Ngọc Long cầm một quả cam đi đến, đứng cạnh họ, ánh mắt hướng về căn phòng kính:

“Tình trạng của Dung Vọng bây giờ tạm thời ổn định, nhưng vẫn phải theo dõi thêm.”

Nghe đến cái tên ấy, Lý Cô Thú lập tức nhíu mày: “Tên anh ta là Dung Vọng?”

Lãnh Ngọc Long nghiêng đầu nhìn cô ta, cười như không cười:

“Có vẻ như cái tên này để lại ấn tượng sâu đậm nhỉ?”

Lý Cô Thú tránh né ánh mắt anh ta: “… Cũng tàm tạm.”

Mộng Vân Thường

Lãnh Ngọc Long bật cười nhẹ. Mặc dù là người thấp nhất nhóm, nhưng khí chất của anh ta lại rất đặc biệt, khiến người ta vô thức dè chừng.

Bạch Thu Diệp vẫn chưa tỉnh hồn, cả người như trôi trong sương mù, hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện đang diễn ra.

Lãnh Ngọc Long nhận ra ánh mắt cảnh giác của Lý Cô Thú, nụ cười càng rõ hơn:

“Liễu Hạc, cậu nói gì với họ rồi hả?”

Loading...