Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 173
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:32:49
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Hạc đáp cộc lốc: "Tôi cũng không rõ. Bọn tôi đang rất bận. Có gì sẽ liên hệ lại với Lý tiểu thư sau." Cậu ta ngừng một chút, rồi bổ sung thêm: "Và cả Bạch tiểu thư."
Nghe thấy tên mình, Bạch Thu Diệp biết không thể im lặng mãi, liền lên tiếng: "Vậy anh cho tôi biết bệnh viện nào? Tôi đến thăm một chút."
Dù không chắc Hắc Xuân Hoa có phải là người đưa cô ra khỏi nhà ma hay không, nhưng nghĩ đến việc anh ta vì chiến thắng của đội đỏ mà phải nhập viện, cô cảm thấy nên đến thăm để tỏ lòng biết ơn.
Lý Cô Thú cũng lên tiếng: "Cô ấy đi thì tôi đi cùng."
Liễu Hạc có chút do dự: "Chuyện này... e là không tiện. Đợi chút."
Mộng Vân Thường
Giọng nói của cậu ta nhỏ dần, rõ ràng đang nói chuyện với người bên cạnh. Một lúc sau, Liễu Hạc quay lại cuộc gọi: "Tôi sẽ gửi tọa độ. Chỉ hôm nay mới được phép thăm, nếu muốn thì nhanh lên."
Cách nói kỳ lạ này khiến cả hai nhìn nhau khó hiểu. Thăm bệnh thì thăm, sao phải gửi tọa độ? Nói rõ địa điểm luôn không được à?
Lý Cô Thú “ừ” một tiếng, rồi đối phương cúp máy. Không lâu sau, thiết bị đầu cuối của cô ta vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Địa điểm: Khu E2.
Tọa độ: 36,101.
Lý Cô Thú lục ngăn kéo lấy ra bản đồ: "Phía bắc khu Tất Phương khoảng 100km."
Cô ta chỉ vào một điểm khác trên bản đồ: "Còn khu Vô Khởi ở phía tây nam khu Tất Phương."
Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Chỉ được thăm hôm nay? Nghe như đi thăm tù ấy."
Lý Cô Thú gật đầu, vẻ mặt cũng không chắc chắn: "Tôi nhớ đã từng nghe tới khu đó ở đâu rồi. Nhưng chắc chắn không phải khu an trí."
Bạch Thu Diệp không nói gì thêm, đứng dậy: "Vậy để tôi ra siêu thị mua ít trái cây. Dù biết anh ta chắc ăn không vô, nhưng có còn hơn không."
Khu E2.
Bệnh viện Trung tâm Đặc biệt.
Hành lang bệnh viện chật kín bác sĩ và y tá qua lại, tiếng giày lạo xạo vang lên không ngớt. Liễu Hạc đứng cạnh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, vẻ mặt căng thẳng.
Một bác sĩ vừa bước ra, gỡ khẩu trang, lên tiếng: "Tình trạng của Dung Vọng cơ bản đã ổn định. Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi, cơ thể anh ta suy kiệt đến mức nào thì mới ra nông nỗi này. Nếu không phải có nền tảng thí nghiệm trước đó, e là chẳng thể trụ nổi mà rời khỏi phó bản đâu."
Liễu Hạc khẽ thở dài, lắc đầu: "Tôi chỉ biết anh ấy đã dùng ‘chuyển đổi trạng thái’. Anh ấy làm điểm kết nối, liên kết ba người. Trong đó có một là chủ sở hữu của lá K Bích."
Bác sĩ hỏi thêm: "Còn hai người còn lại là ai?"
Liễu Hạc đáp: "Một là NPC của bên chủ thuê. Người còn lại..." Cậu ta hơi ngừng lại, rồi mới nói tiếp: "Là người bị chuyển đổi."
Đúng lúc này, một giọng nam trầm bỗng vang lên từ phía sau: "Liễu Hạc, cậu nói thêm về tình trạng của NPC đó đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/173.html.]
Liễu Hạc quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là một người đàn ông nhỏ con, chiều cao khiêm tốn, nhưng gương mặt lại điển trai nổi bật đến khó tin. Dù không cao to, khí thế của anh ta lại khiến Liễu Hạc lập tức đứng thẳng lưng như thể đang bị kiểm tra.
Liễu Hạc nghiêm túc đáp: "NPC đó là người chia bài của bọn tôi. Ở phút cuối cùng, chúng tôi phát hiện cô ta cố tình nghiêng về phe xanh, giúp họ giành chiến thắng."
Cậu ta nhíu mày: "Chuyện này khiến bọn tôi rất khó hiểu. Sau đó, lão đại liền bảo tôi điều tra cô ta. Còn những gì xảy ra sau đó… chắc anh cũng đã biết rồi."
Người đàn ông thấp bé hỏi: "Ý cậu là cô ta vi phạm luật chơi à?"
Liễu Hạc đáp: "Không hẳn là vi phạm trực tiếp, nhưng hành vi của cô ấy rất mập mờ, khó nói rõ đúng sai."
Nghe vậy, bác sĩ nhíu mày: "Chẳng lẽ NPC gặp trục trặc?"
Người đàn ông thấp bé cười khẩy: "Gọi là gặp trục trặc cũng đúng, mà nói ngay từ đầu đã có vấn đề cũng không sai. Chuyện này còn phải điều tra thêm."
Bác sĩ ngơ ngác: "Ngay từ đầu đã có vấn đề? Tôi nghe không hiểu gì hết, đừng vòng vo như thế."
Người đàn ông thấp bé không trả lời ngay, quay sang hỏi Liễu Hạc: "'Chuyển đổi trạng thái' cần bao nhiêu vé sinh tồn? Hai vạn?"
Liễu Hạc do dự hồi lâu mới đáp: "Tôi chưa đạt cấp độ đủ để tra thông tin vật phẩm này."
Bác sĩ chen vào: "Tôi biết. Hai vạn ba."
Người đàn ông thấp bé gật đầu, lạnh nhạt nói: "Nếu không tìm được thông tin này, thì đống vé sinh tồn kia coi như đổ sông đổ biển."
Anh ta nhìn chằm chằm vào Liễu Hạc: "Số vé đó là công sức của cả đội, cậu định chịu trách nhiệm một mình à?"
Liễu Hạc hoảng hốt lắc đầu. Ánh mắt người đàn ông lại chuyển sang bác sĩ, khiến anh ta phải lè lưỡi quay mặt đi chỗ khác.
"Vậy nên tôi muốn gặp người đã khiến Dung Vọng phải dùng tới ‘chuyển đổi trạng thái’. Rốt cuộc giữa họ có quan hệ gì, mà lại khiến anh ta làm chuyện như thế?"
Liễu Hạc nhỏ giọng: "Thực ra... vẫn chưa thể xác định liệu cô ấy có thật sự là người được chuyển đổi hay không."
Người đàn ông thấp bé hừ một tiếng: "Cậu càng nói, tôi lại càng chắc là cô ấy." Anh ta quay sang bác sĩ: "Có tính ra được mức tổn thương ban đầu Dung Vọng phải chịu không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Thiếu hai mẫu vật, tôi không thể kết luận chính xác. Nhưng nếu chỉ dựa vào vết thương trên người anh ta, thì không có chia sẻ tổn thương, chắc chắn không thể cứu nổi."
Câu nói ấy khiến sắc mặt Liễu Hạc tái mét, tay chân lạnh ngắt. Cậu chưa từng thấy bác sĩ đưa ra nhận định bi quan như vậy.
Người đàn ông thấp bé nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh: "Giờ biết sợ rồi à?"
Liễu Hạc im lặng, không đáp.
"Biết rồi thì sau này liệu mà trông chừng anh ta cho kỹ. Đừng để anh ta phát rồ một lần nữa." Giọng người đàn ông càng lúc càng nghiêm khắc.
Liễu Hạc cau mày nhìn về phía giường bệnh, nơi Dung Vọng đang nằm bất động: "Sao anh có thể nói thế? Cấp bậc của anh ta còn cao hơn anh."
Người đàn ông thấp bé chẳng chút ngại ngần: "Nhưng bây giờ anh ta hôn mê, nên tạm thời thuộc quyền quản lý của tôi."