Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 170

Cập nhật lúc: 2025-06-13 16:40:50
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A chợt sững người. Trong khoảnh khắc đó, anh ta bỗng hiểu ra một điều.

Bọn họ, kỳ thực, có nhiều điểm giống nhau đến đáng sợ.

Ví dụ như việc anh ta không bao giờ ngần ngại g.i.ế.c c.h.ế.t bất kỳ ai dám nói xấu mình. Hay dù biết rõ đối đầu trực diện với Bạch Thu Diệp là con đường chết, anh vẫn tìm đủ mọi cách, lên đủ mọi kế hoạch để đẩy cô vào chỗ chết.

Bạch Thu Diệp cũng vậy. Nhưng cô còn cực đoan hơn anh ta một bước.

Cô đã hoàn toàn không còn quan tâm đến việc sống sót nữa.

Lá bài K cuối cùng, cô không thèm đoái hoài. Mục tiêu duy nhất của cô, là kéo anh ta c.h.ế.t cùng.

Ngay từ đầu, cô đã không chọn rút lui, mặc cho bản thân bị bao vây bởi đám quỷ. Bởi vì nơi này – căn phòng này – là một sân săn hoàn hảo. Không gian kín hẹp, chính là nơi duy nhất có thể khiến năng lực của A bị hạn chế đến mức tối đa.

Cô tình nguyện mạo hiểm, chỉ để đẩy A vào con đường không lối thoát.

Lũ quỷ tiếp tục tràn vào không ngừng. Chúng yếu, nhưng số lượng áp đảo, khiến không ai có thể chống đỡ mãi.

A biết mình không thể chờ chết. Anh ta dồn toàn bộ sức lực, bật nhảy lên, tay nắm chặt lấy mép cửa sổ trời trên cao.

Lá bài Quỷ có thể tạo ra bức tường vây kín, không cho ai thoát. Nhưng với anh ta thì khác. Chỉ cần bên ngoài còn một sinh vật – dù là người hay động vật – anh ta có thể chuyển đổi và thoát khỏi nơi này.

Nhưng ngay khi vừa chạm tay vào mép cửa, xác của Tống Tâm Viễn bất ngờ bị ném đến, chắn ngang tầm mắt anh ta. A hoảng loạn đẩy cái xác sang một bên, nhưng ngay lúc đó, lũ quỷ phía dưới đồng loạt lao lên, kéo lấy anh như thể chờ đúng khoảnh khắc này.

Một cơn đau nhói dữ dội truyền thẳng lên từ hốc mắt. A thét lên, toàn bộ thế giới trước mắt anh ta lập tức chìm vào bóng tối. Bên ngoài cửa sổ, lũ quỷ chen lấn không còn thấy đâu nữa. Thay vào đó, chỉ còn hai mảng đen sâu thẳm – trống rỗng và vô tận.

Mắt của anh ta… đã bị đ.â.m mù.

Giữa hỗn loạn, anh ta nghe thấy tiếng bước chân và một tiếng “hừ” lạnh lẽo. Bạch Thu Diệp đang áp sát lại gần, kéo theo hàng loạt quỷ học sinh lổm ngổm bám theo. Cơ thể cô đầy thương tích, nhưng vẫn cố chen đến gần để lấy đi thứ duy nhất khiến anh ta vượt trội – đôi mắt.

Mộng Vân Thường

Tiếng cô vang lên, kèm theo âm thanh giật rợn của lũ quỷ: “Cuối cùng anh cũng mù rồi.”

Giọng cô nhẹ như hơi thở, nhưng trong đó lại ẩn chứa một niềm vui bất thường, hệt như một đứa trẻ vừa phá được món đồ mình ghét cay ghét đắng.

Sự sụp đổ lan khắp tâm trí A. Mỗi lần chuyển đổi thân xác, anh ta đều chọn những kẻ mạnh, đủ năng lực sống sót trong phó bản. Nhưng bây giờ, khi đã mù, anh ta chẳng còn lại gì – không kỹ năng, không cấp bậc, chẳng khác nào một người chơi cấp 20 tầm thường.

Không gian trong phòng ngày càng chật hẹp. Trước đây, lũ quỷ chỉ vươn tay quấn lấy bọn họ. Nhưng giờ, sau khi đã “ăn” xong hai cái xác, chúng bắt đầu dùng cả răng, không ngừng gặm cắn mọi thứ.

A rơi khỏi cửa sổ trời, trượt xuống, lưng tựa vào tường. Giọng anh ta khản đặc, như đã buông xuôi: “Cô đúng là đồ điên. Ngay từ lúc tôi nhìn thấy ký ức của cô, tôi lẽ ra phải hiểu điều đó rồi.”

“Cái ngọn núi xác kia… chỉ có hai người. Là cha mẹ cô sao? Nhưng mỗi người lại c.h.ế.t theo cách khác nhau.” A cười khan, giọng gằn lại vì đau đớn. “Cô thật vặn vẹo. Vặn vẹo đến mức trong ký ức cũng tự dựng ra những thứ như vậy.”

Cơ thể Bạch Thu Diệp hơi khựng lại. Lũ quỷ đang bám trên người cô nhân cơ hội đó siết mạnh cổ cô hơn nữa, khiến lồng n.g.ự.c cô đau buốt, không khí trong phổi như bị vắt kiệt, không thể hít thở.

Cảm giác ngột ngạt.

Phẫn nộ.

A cười như điên, trong mắt lóe lên ánh khinh miệt: “Còn con sông đó nữa, bên trong... toàn là xác của cô. Ha ha, đúng là trò cười. Tôi từng thấy nhiều người có ký ức hỗn loạn, cũng không ít kẻ hoang tưởng, nhưng như cô thì... hiếm lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/170.html.]

Câu nói đó như một nhát dao, cứa sâu vào trong tâm trí Bạch Thu Diệp. Mọi cảm xúc tiêu cực đổ ập đến, tụ lại thành một từ duy nhất—tuyệt vọng.

Cô nhớ rất rõ cảm giác ấy.

Chính sự tuyệt vọng đó đã khiến cô mất kiểm soát.

Ngón tay cô khẽ động, như thể vừa được ai đó kích hoạt. Bạch Thu Diệp chậm rãi giơ tay lên, từng chút từng chút gỡ những con quỷ đang bám riết lấy cổ và cơ thể mình, như bó dây cao su quấn chặt.

Cô bước về phía A.

[Cảnh báo: Trạng thái sức khỏe của ngài đang nghiêm trọng.]

[Trên cơ thể ngài có tổng cộng 123 vết thương nhỏ.]

[Nội tạng bị tổn thương ở nhiều mức độ khác nhau.]

[Ngài đang mất máu.]

[Ngài đang rơi vào trạng thái rối loạn ký ức do tổn thương tinh thần.]

[Trong điều kiện hiện tại: Ngài sẽ c.h.ế.t não sau 5 phút nếu không được điều chỉnh tâm lý.]

Nhưng Bạch Thu Diệp chẳng mảy may quan tâm đến những dòng cảnh báo của hệ thống. Cô đi thẳng đến trước mặt A, nắm cổ áo anh ta, kéo mạnh anh ta đứng dậy.

Cô nhìn thẳng vào anh ta, đôi mắt trống rỗng, vô hồn: “Anh có biết... cảm giác mỗi lần đều không thể thay đổi kết cục là thế nào không?”

Giọng cô khàn đặc, nhưng từng chữ đều mang theo nỗi đau không thể nguôi.

“Anh có từng phải trải qua cảnh mất mát hết lần này đến lần khác không?”

“Nhờ có anh, tôi đã nhớ lại rồi... tất cả ký ức hỗn loạn, đau đớn đó…”

Nếu lúc này A còn đôi mắt để nhìn, có lẽ anh ta đã phải run rẩy. Trên người Bạch Thu Diệp là m.á.u me, quỷ dữ bám đầy, vết thương chằng chịt. Nhưng điều khiến người khác lạnh sống lưng lại là nụ cười của cô—vặn vẹo, méo mó, tràn ngập điên cuồng.

Cô như một con quỷ vừa bò ra từ địa ngục, đạp lên tro tàn của quá khứ mà chính mình đã thiêu đốt.

ẦM!

Cánh cửa phòng dụng cụ bật tung.

Bạch Thu Diệp bước ra ngoài.

Đằng sau, lũ quỷ đang cắm đầu xé xác A, chẳng mấy chốc đã ăn sạch không còn lại mẩu thịt nào. Khi tất cả xong xuôi, chúng bắt đầu nhìn về phía cô.

Bạch Thu Diệp không kháng cự. Cô chỉ chậm rãi, như một cái xác không hồn, bước đi.

Lũ quỷ vẫn không dám lại gần.

Dù cô đang kiệt sức. Dù cô chẳng còn sức chiến đấu. Nhưng chúng lại e ngại. Giống như đàn chó hoang đang chờ con thú gục ngã, mà không dám ra tay trước.

Loading...