Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 168
Cập nhật lúc: 2025-06-13 16:27:36
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sân thể dục trống trải, trên mặt đất rải rác vài quả bóng rổ, đồ thể dục cũ kỹ bị vứt bừa bãi khắp nơi. Một cây vợt cầu lông gãy chọc vào lưới bóng chuyền đã rách toạc.
Cả ba nhanh chóng đến trước cửa phòng dụng cụ.
Phí Toàn lấy ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ mở cửa sắt: “Cái này bọn tôi phải liều mạng lắm mới lấy được từ phòng giáo viên.”
Cửa mở ra, mùi ẩm mốc dội thẳng vào mũi.
Tống Tâm Viễn liếc nhanh về đầu sân thể dục, rồi mặt tái nhợt: “Nhanh vào đi, nếu không tụi nó sẽ thấy mất!”
Anh ta và Phí Toàn lập tức bước vào trước, quay lại gọi: “Vào nhanh, Diệp Diệp!”
“Ừ.” Bạch Thu Diệp đáp, không chần chừ thêm, bước theo vào trong.
Tống Tâm Viễn vỗ nhẹ lên tấm đệm nhảy xa cũ kỹ, quay sang nói với Bạch Thu Diệp: “Ngồi đây nghỉ một lát đi.”
Phí Toàn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ bước đến phía cửa, kéo một tấm ván gỗ gần đó, chắn ngang giữa hai tay nắm rồi chèn thật chặt, khóa cửa từ bên trong.
Chỉ vài giây sau, bên ngoài lập tức vang lên những tiếng loạt xoạt lạ thường. Phí Toàn lập tức ra hiệu im lặng với Bạch Thu Diệp.
Có ai đó đang cố mở cửa sắt. Tay nắm bị kéo liên tục nhưng vô ích vì đã bị chặn lại bằng ván gỗ. Sau một lúc giằng co, tiếng động dừng lại, người ngoài dường như đã bỏ đi.
Tống Tâm Viễn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đệm, dùng tay lau đi lớp mồ hôi lạnh còn đọng trên trán.
Nhưng chưa kịp bình tĩnh lại, anh ta đột nhiên thấy ở cửa sổ thông gió phía trên tường xuất hiện… một cái đầu học sinh.
Mái tóc đen lòa xòa, da mặt tái xám như tro, đôi mắt đen láy không hề chớp đang nhìn chằm chằm vào anh ta từ trên cao.
Tống Tâm Viễn giật mình cúi đầu, bất ngờ phát hiện trong túi áo mình có một cây bút chì – thứ rõ ràng không hề tồn tại ở đó trước đó.
Tại sao trong túi anh lại có bút chì?
Anh ta biết rất rõ nguồn gốc cây bút này – loại bút thường được dùng trong khu giảng dạy. Nhưng anh ta chắc chắn chưa từng lấy nó, càng không bỏ nó vào túi áo mình.
Trong đầu Tống Tâm Viễn nhanh chóng lướt qua khả năng.
Bạch Thu Diệp là người mà anh ta vẫn âm thầm quan sát từ khi cô bước chân vào trường. Cô không hề lại gần, càng không có cơ hội chạm vào túi áo anh.
Vậy thì người duy nhất còn lại có thể làm chuyện đó… là Phí Toàn.
Ánh mắt Tống Tâm Viễn tối sầm lại, lập tức trừng về phía Phí Toàn, mặt đỏ bừng vì giận dữ: “Phí Toàn, nếu cậu muốn c.h.ế.t thì cứ tự đi, đừng lôi cả bọn tôi theo chứ!”
Mộng Vân Thường
Phí Toàn không đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cái đầu ở cửa sổ trời, gương mặt trắng bệch, rõ ràng cũng sợ hãi đến tột độ. Anh ta còn phản ứng nhanh hơn cả Tống Tâm Viễn, lập tức co người lại, nép sát vào góc tường.
Trong lúc cả hai còn chưa kịp làm gì thêm, cái đầu học sinh kia đột nhiên… trượt qua khe cửa sổ, như thể biến thành chất lỏng, từng chút từng chút lọt vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/168.html.]
Tống Tâm Viễn kinh hãi nhìn cái đầu dẹt lép, như bị ép thành tờ giấy, dán chặt lên tường rồi trườn xuống sàn nhà.
Cơ thể của học sinh kia dần dần khôi phục hình dạng người, nhưng dị dạng hơn người bình thường rất nhiều: đôi mắt bị kéo dài, trượt xuống hai bên má, còn cơ thể thì vặn vẹo.
Nó nhìn chằm chằm vào cây bút chì trong tay Tống Tâm Viễn, cất giọng lạnh ngắt: “Của tôi… bút chì của tôi…”
Tống Tâm Viễn run tay ném mạnh cây bút đi như ném củ khoai nóng. Nhưng học sinh kia vẫn không dừng lại, từng bước tiến gần hơn.
Không còn đường lui, Tống Tâm Viễn đành rút một cây gậy thể thao gần đó để phòng thân.
Đúng lúc đó, cửa sắt vang lên tiếng gõ chậm rãi.
“Có ai ở đó không…”
“Có ai ở đó không…”
Giọng nói văng vẳng, nhưng không phải một người – mà là nhiều người, từng tiếng chồng chéo lên nhau, hỗn loạn và quái dị như thể đang phát từ một chiếc loa méo tiếng.
Âm thanh cứ thế vang lên dồn dập, như một dàn đồng ca lạc điệu. Cánh cửa sắt bắt đầu rung lên bần bật.
Từ dưới khe cửa, một bàn tay trắng bệch thò vào. Ngay sau đó, bàn tay kia lập tức méo mó, tan chảy ra như sáp, rồi tràn vào trong qua khe hở – hệt như cách học sinh quỷ đã chui qua cửa sổ trời.
Học sinh kia – kẻ đầu tiên xâm nhập – giờ đã đứng ngay trước mặt Tống Tâm Viễn, không hề để ý đến việc anh ta đã ném bút đi.
Phí Toàn lúc này sợ đến gần như mất hết khả năng phản kháng, nhưng đột nhiên ánh mắt anh ta thay đổi. Không ai hiểu động cơ từ đâu, Phí Toàn bất ngờ lao thẳng đến đống đệm chất cao, dùng sức bật người nhảy lên, vươn tay với tới cửa sổ trời.
Cùng lúc đó, Bạch Thu Diệp cũng hành động. Cô né người tránh bàn tay đang lòi vào qua cửa, khéo léo lách người qua bóng dáng học sinh quỷ, nhanh chóng áp sát đống đệm.
Ngay khi Phí Toàn đang leo, Bạch Thu Diệp tóm lấy mắt cá chân anh ta, ra tay không chút do dự.
Phí Toàn hét lên một tiếng thảm thiết, mắt cá chân bị cô bẻ gãy, khớp xoay ngược một góc kỳ dị, treo lủng lẳng không vững trên cẳng chân.
Cùng lúc đó, ở hàng rào trường học, có hai bóng người vừa trèo vào trong.
Một người than thở: “A gọi chúng ta đến vào cái giờ quỷ quái này là sao? Lại cái trò gì nữa?”
Người còn lại cũng không rõ nguyên do, nhưng vẫn nhảy xuống đất: “Chắc cô ta có kế hoạch riêng thôi.”
Người đầu tiên tỏ vẻ không vui: “Ngoài lúc tập hợp ở phó bản ra, tôi gần như chẳng thấy mặt cô ta. Lúc nào cũng như đang chơi trò trốn việc vậy.”
“Nhưng Giả Nghi thì rất nghe lời cô ấy.” Người thứ hai nhắc. “Chẳng lẽ ngay cả Giả Nghi cũng không đáng tin?”
“Không phải.” Người đầu tiên cũng nhảy xuống theo, ánh mắt bất ngờ dừng lại ở khu nhà thể chất giữa sân trường: “Sao trước cửa lại đông người vậy? NPC có tổ chức sự kiện gì à?”
Nhưng ngay sau đó, cậu ta sững sờ khi thấy đám học sinh đang lần lượt trườn qua khe cửa – cơ thể méo mó như dòng chất lỏng, chảy từ bên ngoài vào phòng dụng cụ…
Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.