Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 166
Cập nhật lúc: 2025-06-13 16:19:59
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đầu cậu ta thậm chí còn thoáng qua một ý nghĩ thương cảm cho A. Nếu là cậu ta, chắc chắn sẽ không dại gì lặp lại trò xuất hiện trước mặt Bạch Thu Diệp rồi lại bỏ chạy. Cậu ta đoán A hẳn phải sở hữu một năng lực đặc biệt nào đó, nên mới tự tin nghĩ mình có thể g.i.ế.c được cô, cứ thế mà đối đầu rồi rút lui không biết mệt.
Khi đang trò chuyện, cả nhóm đã đi đến gần cổng bệnh viện Kim Ưng Loan.
Mặc dù nơi này từng là bối cảnh của nhiều sự kiện kỳ dị mấy chục năm trước — từ những y tá ma cho đến bệnh nhân quỷ, nhưng hiện tại, bệnh viện này vẫn hoạt động như một cơ sở y tế bình thường. Trong những lần tham gia phó bản trước đây, bọn họ cũng từng bị thương và đến đây chữa trị. Chỉ cần bệnh viện không rơi vào trạng thái “bất thường”, các bác sĩ dù là NPC thì hiệu quả điều trị vẫn rất đáng tin.
Hắc Xuân Hoa nhìn Bạch Thu Diệp rồi nói: “Vào chụp X-quang trước đi. Xem rốt cuộc cô đang gặp vấn đề gì.”
Nói xong, anh ta bước lên bậc thềm đầu tiên.
Bạch Thu Diệp không đáp, chỉ lặng lẽ bước theo. Nhưng ngay khi đặt chân lên bậc thang, cả người cô bỗng đổ về phía trước.
Hắc Xuân Hoa phản ứng cực nhanh, lập tức quay người đỡ lấy cô.
Cô ngã vào vai anh ta, ho khan vài tiếng. Máu nóng từ miệng b.ắ.n ra, vương trên mặt Hắc Xuân Hoa, như một nốt ruồi đỏ bầm nổi bật giữa làn da trắng tái.
Cô ghé sát tai anh ta, khẽ nói: “Đã tới nước này rồi, anh nên đưa lá bài quỷ cho tôi đi chứ?”
Hắc Xuân Hoa nghiêng đầu, vừa định đáp lại thì ngay lúc đó, một cú đánh mạnh bất ngờ giáng thẳng vào gáy anh ta.
Nếu là người khác, có lẽ đã ngất tại chỗ.
Nhưng Hắc Xuân Hoa vẫn đứng vững, dù cổ bị đánh đến sưng đỏ, đầu choáng váng, mắt thấy toàn sao bay. Cú đánh vừa rồi của Bạch Thu Diệp không hề nhẹ tay, hoàn toàn có ý ra đòn chí mạng.
Tuy nhiên, anh ta không phản kích, chỉ lập tức đưa tay sờ đến vị trí cất giữ lá bài quỷ trong người.
Liễu Hạc sững sờ hét lên: “Bạch Diệp! Cô đang làm gì vậy?!”
“Thì ra nó ở đây.” Bạch Thu Diệp đáp một cách bình thản, như thể đang giải một câu đố. “Bảo sao tìm mãi không thấy. Giao nó cho tôi.”
Mộng Vân Thường
Ánh mắt Hắc Xuân Hoa chuyển sang cô, nhưng giây sau, Bạch Thu Diệp đã dùng một tay túm lấy cổ Liễu Hạc, siết mạnh. Tay còn lại của cô đặt ngay sát cằm cậu ta.
“Đếm đến ba,” cô nói, giọng đều đều nhưng lạnh đến rợn người.
Cơ thể Liễu Hạc lập tức toát mồ hôi lạnh. Cậu ta cảm thấy như mình đang bị dồn vào đường cùng, một khi Bạch Thu Diệp đếm đến ba, sinh mạng cậu ta có thể sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.
Tại sao lại lên tiếng chứ?! Liễu Hạc tự trách bản thân, sao lại thu hút sự chú ý của cô trong tình huống này.
Cậu ta biết rất rõ — Bạch Thu Diệp thực sự có khả năng g.i.ế.c cậu. Cô hoàn toàn không bận tâm đến những kỷ niệm hay sự giúp đỡ lẫn nhau trước đây.
“Ba.” Giọng cô vang lên, không chút cảm xúc.
Ánh mắt Hắc Xuân Hoa đảo nhanh từ Liễu Hạc sang gương mặt lạnh băng của Bạch Thu Diệp, ghi lại biểu cảm không chút nhân tính kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/166.html.]
“Hai.”
Chưa kịp đếm đến “một”, một lá bài đã được Hắc Xuân Hoa ném ra, cắm phập vào gốc cây cách đó mười mét. Như một lưỡi dao, nhanh, gọn và chính xác.
Ngay lập tức, Bạch Thu Diệp buông Liễu Hạc ra, lao về phía cây — nơi lá bài đang cắm.
Cô phóng qua như một cơn gió lướt qua Hắc Xuân Hoa.
Hắc Xuân Hoa nhẹ giọng gọi tên cô: “Bạch Thu Diệp.”
Tên cô bị gió thổi mạnh át đi, khiến âm thanh chỉ còn lại những tiếng vụn vỡ, lẫn lộn trong không khí. Nhưng Bạch Thu Diệp không quay đầu lại. Cô nhanh tay nhặt lấy lá bài quỷ dưới đất rồi lặng lẽ biến mất sau thân cây lớn.
Liễu Hạc thở hổn hển, toàn thân như vừa được vớt lên từ cõi chết. Cậu ta đứng chôn chân một lúc lâu, cảm thấy cuối cùng mình cũng được sống lại trong thế giới của con người – một thế giới đầy ánh sáng và dễ thở hơn rất nhiều so với phút trước.
Còn chưa kịp hoàn hồn, cậu ta đã lắp bắp nói với Hắc Xuân Hoa: “Cô ấy… vừa rồi… thật sự muốn g.i.ế.c tôi đấy! Chết tiệt!”
Hắc Xuân Hoa không nói gì, chỉ tiện tay ném cho cậu ta một gói khăn giấy.
Liễu Hạc lập tức rút liền ba tờ, vừa lau mặt vừa thở gấp, mồ hôi vẫn túa ra không kịp thấm.
Vẫn chưa nguôi sợ hãi, Liễu Hạc lên tiếng: “Đại ca, anh phải nói thật đi, ban đầu anh bảo tôi vào phó bản đó là để điều tra cái gì vậy?”
Hắc Xuân Hoa nhìn theo hướng Bạch Thu Diệp vừa rời khỏi, giọng thản nhiên: “Tôi chưa từng bảo cậu điều tra gì cả. Là cậu tự ý quyết định đấy chứ, đáng đời.”
Liễu Hạc méo mặt: “Giờ tôi suýt nữa thì c.h.ế.t toi rồi, anh cũng nên rộng lượng chút chứ. Ít nhất kể cho tôi biết đầu đuôi câu chuyện chứ?”
Hiếm khi Hắc Xuân Hoa lộ vẻ ngập ngừng: “…Thật ra thì, tôi cũng không biết phó bản đó có gì.”
Liễu Hạc tròn mắt: “Vậy tại sao lại đưa nó vào danh sách mục tiêu điều tra tiếp theo?”
Hắc Xuân Hoa chậm rãi đáp: “Vì tôi có cảm giác mình từng vào đó rồi. Tờ truyền đơn tuyển dụng mà chúng ta nhặt được, tôi chắc chắn đã từng thấy.”
“Chắc không phải chỉ là cảm giác quen quen thôi à?” – Liễu Hạc phân tích – “Có thể đó chỉ là hiện tượng trí nhớ thôi. Khi nhìn thấy một thứ gì đó, não sẽ tạo ra cảm giác đã quen từ trước.”
Hắc Xuân Hoa liếc cậu ta một cái, gằn giọng: “Không phải.”
Lúc này, sau khi lấy được lá bài quỷ, Bạch Thu Diệp bắt đầu tìm kiếm tòa trường học như gợi ý trước đó của Liễu Hạc. Cô thấy đề xuất này rất hợp lý, nhưng lại chợt nghĩ: nếu thực sự quyết đấu ở đây, có thể sẽ gây tổn thương tâm lý không thể cứu vãn cho các NPC đang “học hành chăm chỉ” trong khu vực này.
Cô đứng trước cổng trường, ánh mắt lướt qua bức tường bao phủ đầy dây thường xuân và cỏ dại mọc lan ra tận mép đường. Trong chòi bảo vệ gần đó có một bác bảo vệ đang ngồi gật gù trên ghế.
Bạch Thu Diệp tiến lại gần, định gọi ông ta một tiếng. Nhưng ngay khi cô đẩy cửa chòi, người bảo vệ lập tức đổ gục xuống đất. Máu trào ra từ bảy khiếu trên mặt, c.h.ế.t trong tư thế khủng khiếp, rõ ràng mới c.h.ế.t không lâu.