Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 154

Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:02:45
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc đó, NPC đứng trước A đột nhiên lên tiếng, vẻ không vui:

"Cậu đưa thiếu rồi. Vé nhà ma giá năm mươi, cậu chỉ trả lại tôi bốn mươi thôi."

A giật mình, nhanh chóng xin lỗi:

"Xin lỗi, tôi đếm nhầm."

NPC kia nhận lại tiền, miệng lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.

Nhưng Bạch Thu Diệp vẫn chưa rời đi.

Ánh mắt của cô đã không còn nhìn bảng giá nữa, mà dời sang... chiếc gương nhỏ đặt bên cạnh A.

Hành động đó khiến A sững người. Trong đầu hắn lập tức trống rỗng.

Mộng Vân Thường

Cô ta đã phát hiện ra gì rồi sao?

Hắn bắt đầu cảm thấy bất an, chắc chắn rằng Bạch Thu Diệp đang nghi ngờ điều gì đó—rất có thể là mối liên hệ giữa chiếc gương ấy với năng lực thay thế của hắn.

Tuy nhiên, A không thể để lộ ra bất kỳ sự hoảng loạn nào. Hắn cố ép mình giữ bình tĩnh, tiếp tục nhận tiền, phát vé, và đồng thời cố gắng tìm kiếm một mục tiêu mới để thay thế.

Chẳng mấy chốc, hàng người trước mặt hắn đã hết. Chỉ còn lại một mình Bạch Thu Diệp.

Giờ thì hắn không thể giả vờ bận rộn được nữa.

Nếu là một NPC thật sự, giờ đây hắn phải làm đúng quy trình: mỉm cười hỏi khách cần gì, có muốn mua vé không.

A biết rõ điều đó.

Nhưng khi hắn mở miệng, lại cảm thấy như có một khối đá lớn chặn ngay cổ họng. Chỉ một câu đơn giản thôi, bây giờ cũng trở nên vô cùng khó khăn.

A cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, giọng khô khốc: “Thưa cô, cô cần giúp gì không?”

Bạch Thu Diệp nhìn chằm chằm vào mặt anh ta hồi lâu, rồi lắc đầu: “Không cần.”

Nói rồi, cô quay người rời đi. A thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp thoải mái được bao lâu, Bạch Thu Diệp đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao: “Tại sao cậu lại sợ tôi?”

Câu hỏi khiến tim A như bị bóp nghẹt, suýt nữa không giữ nổi biểu cảm: “Cô nói gì cơ? Tôi không hiểu.”

Bạch Thu Diệp thản nhiên nói: “Khi tôi quay đi, cậu thở phào nhẹ nhõm.”

A hoảng hốt trong lòng. Rõ ràng anh ta không hề phát ra âm thanh nào, vậy tại sao cô ta lại biết?

Cô đã quay lại, từng bước tiến đến gần anh ta. Một tay cô chống lên bàn, thân mình hơi nghiêng về phía trước. Đầu ngón tay chạm nhẹ lên trán rồi lướt dọc xuống má anh ta, như đang vạch trần thứ gì đó ẩn giấu.

“Còn bảo là không sợ? Cậu đổ mồ hôi nhiều thế này.”

A cố gắng gượng cười: “Do thời tiết thôi… tôi vừa làm việc ngoài trời.”

“Không,” Bạch Thu Diệp khẽ nói, “tim cậu đập rất nhanh. Ngoài việc sợ tôi, cậu còn nghĩ ra được cái lý do nào nghe hợp lý hơn không?”

Câu hỏi ấy như một cú đập vào ngực, khiến A nghẹn lời.

“Để tôi nghĩ giúp cậu nhé.” Cô cong môi cười, nụ cười rất nhẹ nhưng lại khiến người ta ớn lạnh từng đốt sống lưng. “Hay là… cậu thích tôi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/154.html.]

A bỗng thấy sợ hãi hơn cả lúc cô im lặng. Nụ cười kia—nụ cười của Bạch Thu Diệp—so với lúc cô không cười, còn kinh khủng hơn gấp bội. Giống như ác quỷ vừa tìm được trò chơi mới để tiêu khiển.

Tâm lý của cô ta… hoàn toàn không bình thường.

A bắt đầu hoảng. Sao anh ta lại ở gần người như vậy lâu đến thế mà không nhận ra? Là do Bạch Thu Diệp che giấu quá giỏi, hay là do anh ta quá chủ quan?

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, A điên cuồng suy nghĩ cách phản ứng.

Anh ta đã tận mắt chứng kiến Bạch Thu Diệp vừa rồi ra tay như thế nào—tàn nhẫn, quyết đoán, không có lấy một giây do dự. Anh ta hiểu rõ, dù đang đứng ở khu vực bên ngoài nhà ma, giữa tầm mắt của các NPC, cô vẫn sẽ không nương tay.

Vậy nên, nếu trả lời “phải”, khả năng cao anh ta sẽ bị g.i.ế.c ngay lập tức.

Đây là một câu hỏi không có đáp án đúng.

Phần da bị cô chạm vào vẫn còn tê dại. A điên cuồng đảo mắt, tìm kiếm bất kỳ bề mặt phản chiếu nào xung quanh.

Đúng lúc ấy, một quả bóng bay bạc lấp lánh xuất hiện trong tầm mắt anh ta—một đứa trẻ đang cầm nó. Trên bề mặt bóng, phản chiếu ánh sáng và hình ảnh mờ mờ.

Cơ hội thoát thân của anh ta!

Bạch Thu Diệp nghiêng đầu, đôi mắt như thể đọc được mọi suy nghĩ trong đầu anh ta. “Sao cậu không trả lời?”

A nuốt khan, cố cười: “Đúng vậy… tôi thích cô.”

Bạch Thu Diệp nhíu mày, giọng đều đều: “Cậu đang nói dối.”

“Không… tôi nói thật mà.” A vừa đáp vừa cầu mong đứa trẻ kia bước gần thêm chút nữa, để hình ảnh phản chiếu đủ rõ ràng cho anh ta kích hoạt năng lực.

Anh ta tự nhủ: may mà tinh thần Bạch Thu Diệp có vấn đề, nếu là người bình thường, chắc chắn đã bị g.i.ế.c từ lâu. Chứ ai lại cứ xoắn lấy mấy câu hỏi kiểu con nít không được cho kẹo như thế này?

Nhưng ngay lúc đó, Bạch Thu Diệp bất ngờ tóm lấy cổ tay anh ta.

“Ngay từ đầu cậu đã lừa tôi,” cô nói, giọng vẫn bình tĩnh nhưng lực tay thì không. “Cậu thay đổi mấy cái gương mặt, chỉ để gạt tôi.”

Các NPC đứng gần đó nghe thấy đoạn hội thoại lập tức xôn xao. Bọn họ chẳng hiểu thực hư ra sao, nhưng đã tự dựng lên một kịch bản đầy bi kịch:

“Trời ơi, sao anh kia lại lừa tình cô gái thế chứ?”

“Lại còn đi phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần để lừa người ta…”

“Chăm một con bò vắt sữa còn chưa đến mức đó đâu…”

Không ai nhận ra, cánh tay của chàng trai trong câu chuyện tình giả tưởng đó vừa bị cô gái bẻ gãy trong nháy mắt.

A đau đến mức hét lên thảm thiết.

Hành động của Bạch Thu Diệp nhanh như chớp, lại không hề chần chừ. Cô dường như chẳng quan tâm ánh nhìn của ai, cũng chẳng để tâm đến những tiếng xì xào quanh mình.

“Trả lời tôi một câu hỏi.” Giọng cô lạnh tanh. “Tôi sẽ tha cho cậu.”

A nghiến răng, cố chịu đựng cơn đau nhói lên tận óc. Cô hỏi tiếp:

“Thẻ của các người đang ở đâu?”

Anh ta gần như không còn sức lực, cũng không còn can đảm để nói dối nữa. Cánh tay vừa bị bẻ gãy dường như đã mang theo toàn bộ ý chí chống cự của anh ta.

Và A biết… cho dù có trả lời, kết cục vẫn không thay đổi.

Loading...