Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 152
Cập nhật lúc: 2025-06-13 04:52:06
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu chỉ có một mình, e rằng cô đã chạy vòng vòng như gà mắc tóc trong căn phòng phản chiếu hỗn loạn này.
Đứng giữa hàng loạt cánh cửa giống hệt nhau, cô hỏi: “Cửa nào mở được?”
NPC không chút do dự, chạy tới trước một cánh cửa rồi dùng cả hai tay đẩy mạnh. Nhưng cánh cửa bị khóa cứng, không nhúc nhích.
Bạch Thu Diệp nhìn chằm chằm vào ổ khóa, lo lắng hỏi: “Cô có chìa khóa không?”
NPC lập tức gật đầu lia lịa, rồi lục lọi trong áo. Một chiếc chìa khóa nhanh chóng được móc ra, nhưng đôi tay run rẩy khiến cô ta không thể tra nổi vào lỗ khóa.
Bạch Thu Diệp nắm lấy tay NPC, nhẹ giọng trấn an: “Hít sâu vào.”
NPC vô thức làm theo, hơi thở ổn định lại phần nào, đôi tay cũng bớt run hơn.
Cạch.
Ổ khóa mở ra.
Cả hai lập tức đẩy cửa bước vào.
Đây là một căn phòng nghỉ cho nhân viên. Bên trong không quá rộng, có một chiếc tủ quần áo với cánh cửa đang mở hé, lộ ra vài bộ trang phục quái vật được treo lộn xộn. Quần áo thường ngày bị vứt đầy dưới đất. Trên chiếc bàn gỗ cạnh tường vẫn còn bày một bộ bài chưa xáo.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn, nhưng không thấy bộ bài mà cô đang cần tìm.
Ngay khi bước vào, cô liền khóa trái cửa lại, sau đó kéo bàn ghế trong phòng chặn cửa từ bên trong. Chỉ khi cảm thấy đủ an toàn, cô mới thả lỏng một chút.
Trong khi đó, NPC kia chạy tới tủ quần áo, lục tìm đống đồ lung tung bên trong.
“Muốn ra khỏi đây cần thêm một chìa khóa nữa,” NPC giải thích, “vì đôi khi có khách tham quan đi nhầm vào phòng nghỉ nên bọn tôi thường khóa lại.”
Ngay sau câu nói đó, một tiếng đập cửa vang lên.
Bạch Thu Diệp lập tức áp sát cửa, nhìn qua khe hở—và giật mình. Ở phía bên kia cánh cửa, một con mắt đỏ ngầu đang áp sát khe nhìn.
Là nữ thi thể.
Nó đã bám theo ngay sau khi họ vừa trốn vào phòng.
Đứng phía sau nữ t.h.i t.h.ể là NPC đã bị A thay thế. Hắn ta ung dung cầm chiếc chuông đồng, gương mặt thản nhiên như đã nắm chắc phần thắng.
Bạch Thu Diệp cố nén tiếng thở gấp, giữ im lặng tuyệt đối.
Cô biết rõ: nữ t.h.i t.h.ể hoàn toàn không có thị lực, chỉ hành động dưới sự điều khiển của A. Dù có vẻ như đang nhìn thẳng vào cô, thực tế nó không hề biết cô đang đứng đó—chỉ là một sự trùng hợp từ góc nhìn phản chiếu.
Tiếng chuông vang lên lần nữa. A không chọn tấn công căn phòng này, mà điều khiển nữ t.h.i t.h.ể đi sang cánh cửa khác để tìm kiếm.
Ngay lúc ấy, trong phòng vang lên một âm thanh rất khẽ: tiếng kim loại va vào vật cứng.
Một âm thanh nhỏ tới mức dễ bị bỏ qua, nhưng trong không gian hoàn toàn im lặng này, nó vang lên cực kỳ rõ ràng.
Bạch Thu Diệp quay đầu, ngay lập tức đưa tay ra hiệu cho NPC im lặng.
NPC sợ hãi gật đầu, sau đó dùng khẩu hình: “Tôi tìm được chìa khóa rồi.”
Cô vừa định bước tới thì thấy sắc mặt NPC đột nhiên thay đổi.
Nửa mặt trái bình thường, nửa mặt phải lại giữ nguyên vẻ hoảng loạn tột độ.
Tựa như có hai cảm xúc đối lập đang giằng co, cùng chiếm lấy một thân thể.
Mộng Vân Thường
Biểu hiện đó khiến lòng Bạch Thu Diệp nặng trĩu.
Cô chưa kịp phản ứng thì tiếng đập cửa lại vang lên—lần này mạnh đến mức cả bàn ghế chặn cửa cũng bị chấn động, đổ rầm xuống đất.
Cô quay người, lao tới kiểm tra cánh cửa xem liệu nó còn trụ được không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/152.html.]
Nhưng khi vừa xoay lại, cô thấy NPC đang đưa tay khép cánh cửa tủ quần áo lại.
Trên cánh cửa đó, phản chiếu rõ ràng… là một tấm gương toàn thân.
Ngay khoảnh khắc ấy, Bạch Thu Diệp nhận ra—người đứng bên cạnh mình, đã không còn là NPC ban đầu nữa.
NPC bị thay thế đứng bất động vài giây, như thể bộ não vẫn đang xử lý dữ liệu mới. Sau đó, cô ta chậm rãi cất tiếng:
“Đừng chạy nữa. Để tôi thay thế cô.”
Bạch Thu Diệp khựng người, đồng tử co lại.
A… có thể thay thế người qua một cánh cửa?
Cô vẫn tưởng khả năng thay thế của A chỉ hoạt động khi hắn ta ở cùng mặt gương hoặc ít nhất là nằm trong phạm vi phản chiếu. Hóa ra cô đã quá chủ quan. Cô đã đánh giá thấp hắn ta, đã không xem A như một kẻ thù xứng đáng để cảnh giác tuyệt đối. Và sai lầm đó khiến cô rơi vào tình cảnh hiện tại.
【Cảm xúc tiêu cực của ngài đã đạt: 81.】
【Cảm xúc tiêu cực của ngài đã vượt ngưỡng tinh thần.】
【Trạng thái tinh thần của ngài đã ——————】
Bạch Thu Diệp đứng im lìm, ánh mắt đờ đẫn, cơ thể như rơi vào trạng thái tắt nguồn. Giống một con búp bê hết pin, không còn khả năng chống trả.
“Cô ngoan lắm.” A nói, giọng nhẹ như dỗ dành, “Ngoan hơn cả đồng đội của cô. Thật ra, nếu cô thả lỏng, quá trình này sẽ rất dễ chịu.”
Cô ta nhìn thẳng vào Bạch Thu Diệp, hỏi:
“Cô đang giữ hai lá K, đúng không?”
Bạch Thu Diệp gật đầu, như một cái máy.
A hài lòng, nhẹ nhàng nói:
“Đưa cho tôi.”
Bạch Thu Diệp cúi đầu, móc ra hai lá bài từ trong túi áo.
Lá K rô – lá bài nữ giám đốc đưa.
Lá K chuồn – tìm được trong nhà xác.
“Ai giữ những lá K còn lại? Lý Cô Thú? Hay là Tư Đồ Liêu?” NPC lên tiếng hỏi.
“Trả lời tôi.”
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu. Đôi mắt cô trống rỗng, mờ đục, như đã đánh mất bản thân.
A hơi nghiêng đầu. Cô ta chưa hề hoàn tất quá trình thay thế, vậy mà Bạch Thu Diệp lại có biểu hiện kỳ lạ đến vậy. Có gì đó không đúng. Nhưng cô ta không muốn tốn thời gian phán đoán nữa.
“Thôi kệ. Thay thế cô xong, tôi tự biết câu trả lời.”
Cô ta đẩy mạnh Bạch Thu Diệp vào tủ gương phía sau. Cơ thể Bạch Thu Diệp đổ về trước, sống mũi đập nhẹ vào mặt gương. Hình ảnh phản chiếu là khuôn mặt cô – trống rỗng, vô hồn.
A đặt tay lên sau gáy cô, giọng nói chậm rãi, như đang trò chuyện với chính mình:
“Kỳ lạ thật. Lúc nãy không thể thay thế cô ngay, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến tinh thần cô. Điều này chưa từng xảy ra.”
Ánh mắt cô ta liếc sang gương. Khuôn mặt phản chiếu đang đối diện, là Bạch Thu Diệp – vẫn mờ mịt, nhưng… lại có gì đó rất sai.
Cô ta đột nhiên rùng mình.
Ánh mắt đó – ánh mắt vô hồn ban nãy – giờ đây lại giống như một con thú hoang đang ẩn mình trong lùm cỏ. Không, không phải. Nó giống như một con sói đang lặng lẽ rình mồi.
Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. A bất giác muốn đẩy nhanh quá trình thay thế.