Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 148

Cập nhật lúc: 2025-06-13 04:16:18
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh hầm mỏ mờ mịt đột ngột biến mất. Thay vào đó là một căn phòng tạm, dán giấy tường loang lổ. Chiếc quan tài giờ cũng nhỏ lại phân nửa. Bọn họ đã thoát khỏi ảo ảnh và trở lại thực tại.

Trước mặt là một cánh cửa vừa hé mở. Phía sau là hành lang sáng sủa, thiết kế hiện đại, khác hẳn vẻ rùng rợn lúc nãy. Trên tường hành lang là các áp phích quảng bá các khoa bệnh viện, chứng minh một điều — họ đã đến bệnh viện thật sự.

Bạch Thu Diệp vừa đi vừa trầm ngâm. Cô nhận ra, mọi sự kiện xảy ra đều như phản ánh lại ký ức hoặc nỗi ám ảnh của bác sĩ. Nếu bối cảnh giờ quay về bệnh viện, khả năng lớn là thời điểm bạn gái anh ta qua đời đã đến.

Đi thêm một đoạn, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn màu bạc. Trên cửa là hai chữ đỏ rực như máu: Phòng Xác.

Bạch Thu Diệp nghiêng đầu, thì thầm: “Lão Hoàng, anh không thấy nãy giờ mọi thứ lặng lẽ quá mức à? Tôi có cảm giác chuyện lớn sắp xảy ra.”

Hoàng Dược Bân nghe vậy, ánh mắt bỗng tối lại, rồi khóe môi nhếch lên, lần đầu tiên trong suốt chuyến đi, anh ta cười: “Tất nhiên là sẽ có chuyện.”

Anh ta chờ giờ phút này lâu lắm rồi.

Hai người đẩy cửa bước vào.

Bên trong là một căn phòng đơn sơ, chỉ có sáu chiếc giường lăn phủ khăn trắng. Không khí âm u bao trùm lấy cả không gian, còn nền nhạc mờ mịt như từ nơi xa vọng lại khiến lòng người thêm bất an.

Những gì nằm dưới lớp khăn trắng kia giống như trò chơi của Schrodinger — chưa mở ra thì chẳng ai biết là cái gì, và không chắc bản thân có muốn biết hay không.

(Nội dung thí nghiệm con mèo của Schrodinger

 

Một con mèo được đặt trong một cái hộp kín.

Trong hộp còn có một thiết bị chứa chất độc, và một nguyên tử phóng xạ có thể phân rã (hoặc không) với xác suất 50/50.

Nếu nguyên tử đó phân rã, thiết bị sẽ kích hoạt mở chất độc và con mèo chết.

Nhưng vì chúng ta không thể nhìn vào bên trong hộp, cho đến khi mở ra, ta không biết điều gì đã xảy ra.)

Hoàng Dược Bân hít một hơi: “Chia nhau ra, mỗi người kiểm tra ba giường.”

Bạch Thu Diệp có chút lưỡng lự, nhưng suy cho cùng đây chỉ là một trò chơi dựng cảnh. Ít ra nó không thật như lúc ở trong ký ức bác sĩ, nên cảm giác sợ hãi cũng dịu đi đôi chút.

Hoàng Dược Bân là người mở trước. Anh ta kéo khăn trắng khỏi giường đầu tiên, bên dưới chỉ là một chiếc lăn không rõ công dụng.

Bạch Thu Diệp cũng nhẹ nhàng vén lên một góc. Khi tấm khăn lật qua, ánh mắt cô lập tức biến đổi, đồng tử co lại.

Một lá bài lật úp nằm gọn trên giường.

Viền lá bài ánh vàng — dấu hiệu đặc trưng cho lá bài đặc biệt trong trò chơi. Bạch Thu Diệp chỉ cần liếc là biết ngay: đây là một lá K.

Cùng lúc đó, Hoàng Dược Bân cũng nhìn thấy lá bài trong tay cô. Anh ta khựng lại một chút, mặt thoáng có gì đó không vui, rồi cúi đầu vén tấm khăn trên giường thứ hai.

Bạch Thu Diệp cẩn thận quan sát lá bài rồi nhặt lên.

【Đội Đỏ giành được lá bài "K" thứ ba.】

Điểm hiện tại: Đội Đỏ 3 - Đội Xanh 1.

Cô vui vẻ gọi: “Tôi lại kiếm được một lá K nữa này!”

Hoàng Dược Bân không đáp ngay. Mãi vài giây sau, anh ta mới nở một nụ cười khó hiểu: “Tôi biết.”

Vừa nói xong, anh ta liền vén tấm khăn trước mặt.

Bạch Thu Diệp sững người.

Dưới lớp khăn trắng là một cái xác phụ nữ thật, không phải mô hình nhựa hay búp bê trang trí — mà là một t.h.i t.h.ể còn mềm, còn hơi thở c.h.ế.t chóc.

Điều kỳ lạ là nó xuất hiện quá tự nhiên, không hề khiến căn phòng trở nên mâu thuẫn. Như thể sự tồn tại của cái xác này là chuyện hiển nhiên.

Không nói một lời, Hoàng Dược Bân đặt mảnh thịt lấy từ t.h.i t.h.ể lúc trước lên môi của người phụ nữ đã c.h.ế.t kia.

Bốp!

 

Nhạc nền trong phòng tắt hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/148.html.]

 

Không gian rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối, đến mức có thể nghe thấy cả nhịp tim mình đang tăng tốc.

Một khoảnh khắc yên tĩnh lướt qua, rồi nữ xác bất ngờ mở mắt, từ từ ngồi dậy trên chiếc giường lạnh lẽo.

Đúng lúc đó, thiết bị đầu cuối của Bạch Thu Diệp vang lên tiếng thông báo.

【Hệ thống quản trị số 09.

Cấp hiện tại: 6.

Quyền hạn đã mở khóa: Quyền hạn cơ bản, camera livestream, gợi ý chi tiết phó bản, kiểm tra cá nhân, ???】

Giọng hệ thống 09 vang lên trong đầu cô, đều đều như mọi khi.

〔Chủ nhân, quá trình cập nhật đã hoàn tất.〕

〔Tiến hành quét dữ liệu lần đầu tiên.〕

〔Kết quả kiểm tra như sau:〕

〔Tình trạng sức khỏe: Trên cơ thể có ba vết thương nhỏ. Không nghiêm trọng. Chức năng cơ thể hiện tại vẫn ổn định.〕

〔Ngưỡng tinh thần: 80%.〕

〔Ngài đã chạm ngưỡng cảnh báo. Vui lòng chú ý điều chỉnh tâm lý để tránh tình trạng sụp đổ tinh thần.〕

“Ngưỡng tinh thần?” Bạch Thu Diệp cau mày. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy khái niệm này.

Hệ thống 09 bắt đầu giải thích:

[ Khi ngài gặp kích thích hoặc áp lực tinh thần, cảm xúc sẽ tác động trực tiếp đến trạng thái tinh thần. ]

[ Một khi vượt quá giới hạn, tinh thần có thể bị đảo lộn nghiêm trọng, dễ rơi vào trạng thái bán điên loạn. ]

[ Thông thường, ngưỡng tinh thần d.a.o động từ 50 đến 100. ]

[ 100 là bình thường. Ngưỡng càng thấp thì càng dễ bị tổn thương tinh thần. ]

Bạch Thu Diệp hỏi: "Ý cậu là tôi dễ sụp đổ hơn người khác à?"

[ Ngưỡng tinh thần không thể đem ra so sánh giữa các cá nhân. ]

[ Ngài có thể hiểu rằng, sau khi vượt mốc 80, hành vi bất thường của mình là cơ chế tự bảo vệ khi tinh thần sắp sụp đổ. ]

Bạch Thu Diệp cười lạnh: “Tự bảo vệ? Tôi thấy giống tự hủy hơn.”

Cô tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ tôi đang ở mức nào?”

Hệ thống đáp: [ Nếu tính theo số liệu, mức tiêu cực hiện tại của ngài là 76. ]

“Còn vài điểm nữa là phát điên rồi đúng không?” Cô lẩm bẩm. Nhưng thật kỳ lạ, cô không cảm thấy bản thân có gì bất ổn. Thậm chí, nếu so với Chung Huyễn hoặc gã đang đứng đây là Hoàng Dược Bân, thì cô vẫn còn giữ được bình tĩnh như một bông hoa nhỏ vô hại.

Ngay lúc đó, xác nữ xoay đầu chậm rãi, ánh mắt vô hồn như đang quan sát khắp phòng.

Thấy vậy, Hoàng Dược Bân liền chạy tới cửa, mở khóa.

Bạch Thu Diệp lập tức đuổi theo khi thấy anh ta định rời đi.

Mộng Vân Thường

Hoàng Dược Bân lách ra ngoài, rồi nhìn cô qua lớp kính cửa bằng một nụ cười méo mó, tàn nhẫn: “Tạm biệt.”

Dứt lời, anh ta đóng sầm cửa lại. Một tiếng “cạch” vang lên – cửa đã bị khóa trái.

[ Cảm xúc tiêu cực hiện tại: 77. ]

[ Tôi đã nhắc nhở chủ nhân, đừng để bản thân kéo dài trong trạng thái căng thẳng quá lâu. ]

[ Nhưng từ lúc bước vào phó bản đến giờ, ngài gần như chưa có phút giây nào được thư giãn. ]

[ Cảnh lần này còn đặc biệt nghiêm trọng hơn. Tinh thần ngài luôn chạm mép giới hạn. ]

Loading...