Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 142
Cập nhật lúc: 2025-06-12 16:15:36
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư Đồ Liêu cúi đầu nhìn chiếc váy kiểu thời thượng màu xanh lam nhạt với họa tiết mây trắng sữa trong tay cô.
Biểu cảm của anh ta không rõ ràng, nhưng bầu không khí xung quanh thì im phăng phắc đến ngột ngạt.
Mọi người nín thở, ai cũng căng như dây đàn vì sợ lỡ mồm cười ra tiếng.
Tư Đồ Liêu chậm rãi đảo mắt một vòng, ánh nhìn sắc bén khiến ai nấy cảm giác như có d.a.o kề cổ.
Trong phòng livestream, khán giả đã cười đến nghẹt thở:
〔Trời ơi cái độ liều này là vô đối.〕
〔Ngông cuồng chồng chất ngông cuồng.〕
〔Bắt Tư Đồ Liêu mặc đồ nữ? Đúng là không sợ c.h.ế.t mà.〕
〔Cảnh này nếu bỏ lỡ là tiếc cả đời luôn đó trời ơi!〕
Mộng Vân Thường
〔Tôi thề nếu anh ta mặc thật, tôi donate nguyên tháng luôn!〕
〔Tư Đồ Liêu mặc đồ nữ? Tôi livestream đứng bằng đầu ăn * cũng được!〕
Dưới ánh đèn sáng rực trong trung tâm thương mại, Tư Đồ Liêu đặt lại chiếc váy xanh lam nhạt mà Bạch Thu Diệp vừa lựa lên giá treo. Bạch Thu Diệp còn đang thất vọng vì thấy anh không hợp tác thì bất ngờ nghe anh nói một câu khiến cả cô và những người xung quanh đều kinh ngạc:
“Tôi có thể đội tóc giả.”
Không khí như ngưng lại một nhịp.
Không chỉ nhóm người tại chỗ sững sờ, mà ngay cả khán giả đang theo dõi livestream cũng không tin vào tai mình. Tư Đồ Liêu, người lúc nào cũng kiêu ngạo và khó gần, lại chủ động nhượng bộ, hơn nữa còn đồng ý giả nữ?
Bình luận trên màn hình dồn dập tràn lên:
〔Không thể tin được, Tư Đồ Liêu lại chịu làm vậy...〕
〔Lần này đúng là hy sinh vì nghĩa lớn luôn rồi.〕
〔Tôi bắt đầu nghi ngờ anh ta thật sự có ý gì đó với Bạch Thu Diệp mất thôi.〕
〔Dáng vẻ cam chịu này... không phải là thật lòng đấy chứ?〕
〔Anh ta mà làm vậy thì danh tiếng bao năm trôi sông đổ biển mất.〕
Bạch Thu Diệp không để tâm đến những cảm xúc phức tạp ấy. Trong mắt cô, chuyện để Tư Đồ Liêu giả nữ chỉ đơn thuần là phương án tốt nhất để che giấu thân phận. Trong phó bản kiểu này, mạng sống mới là ưu tiên hàng đầu. Thể diện, sĩ diện... đều không đáng một xu.
“Lúc nãy tôi thấy gần thang cuốn có quầy tóc giả,” cô nói nhanh, “đi thôi.”
Cả nhóm bước về phía đó. Bạch Thu Diệp vừa đi vừa liếc sang, phát hiện Tư Đồ Liêu đi khá cứng nhắc, từng bước như đang chịu đựng điều gì đó rất bất đắc dĩ.
Trên quầy trưng bày vô số kiểu tóc giả – từ tóc đen dài mái bằng nữ sinh, tóc bob cá tính đến những kiểu tóc xoăn màu nâu cực kỳ quyến rũ. Tư Đồ Liêu đứng trước quầy, dáng vẻ rõ ràng không biết phải làm gì.
“Chọn đại đi, cái nào cũng được.” Bạch Thu Diệp thản nhiên nói.
Tư Đồ Liêu suýt nghẹn họng. Cái gì mà “chọn đại”? Cô tưởng anh muốn đội tóc giả lắm chắc? Không biết nói thì thôi, đừng mở miệng!
Nhìn sang, anh bắt gặp ánh mắt thông cảm như nhìn kẻ xấu số từ phía Liễu Hạc và Hoàng Dược Bân. Cảm giác bản thân như thể sắp bị lôi lên đài tế lễ.
Không muốn để Bạch Thu Diệp nói thêm câu nào khiến anh xấu hổ hơn nữa, Tư Đồ Liêu vội đưa tay chộp lấy một bộ tóc giả gần nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/142.html.]
Vừa nhìn xuống, ánh mắt mọi người lập tức thay đổi. Càng thêm kỳ quái, càng thêm khó hiểu.
Tư Đồ Liêu cúi đầu, rồi c.h.ế.t lặng – đó là một bộ tóc xoăn dài màu nâu, phong cách quyến rũ, chẳng khác gì của nữ minh tinh trên thảm đỏ.
Lý Cô Thú suýt nữa cười sặc: “Lấy luôn đi.”
“Chưa trả tiền mà.” Bạch Thu Diệp nhắc nhở.
Lý Cô Thú hơi sửng sốt: “Phải trả tiền á?”
Với cô, NPC trong phó bản chỉ là vật trang trí. Từ trước đến giờ chưa bao giờ để tâm đến chuyện tiền nong với bọn họ.
Nhưng Bạch Thu Diệp thì khác. Cô đã gọi nhân viên đến tính tiền, cầm hóa đơn lên, rất tự nhiên nói: “Để tôi trả.”
Trong lòng cô thầm mừng vì lúc trước đã nhặt được một đống tiền từ phòng trực ban – giờ đúng là lúc dùng đến.
Tư Đồ Liêu vẫn chưa hết cam chịu, liếc nhìn Lý Cô Thú, hỏi nhỏ: “Cô ta thì sao?”
“Chỉ cần đội mũ là được.” Bạch Thu Diệp trả lời, “nói thật thì độ nổi tiếng của anh vẫn hơn cô ấy một bậc.”
Tư Đồ Liêu nghe xong mà không biết nên vui hay nên giận. Lần đầu tiên anh cảm thấy nổi tiếng cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Nếu là người khác bắt anh làm chuyện này, anh đã trở mặt từ lâu. Nhưng bây giờ... anh còn đang mong Bạch Thu Diệp cho phép cùng tham gia phó bản.
Tư Đồ Liêu đẩy gọng kính, khôi phục vẻ điềm tĩnh thường thấy, chỉ để lại một nụ cười nhàn nhạt không thật lòng: “Để tôi thay đồ.”
Anh quay lưng rời đi. Hoàng Dược Bân lo lắng hỏi: “Anh ta có giận không?”
“Cho dù giận, anh ta cũng không để cậu phát hiện đâu.” Lý Cô Thú nhún vai, “Tôi đi tìm thêm bộ đồ khác cho anh ta.”
Không lâu sau, một người phụ nữ cao ráo, tóc xoăn dài bồng bềnh chậm rãi bước lại gần.
Từ xa nhìn lại, quả thực chẳng có gì sai lệch. Nhưng khi lại gần, mọi người mới nhận ra — là Tư Đồ Liêu.
Không thể phủ nhận, tóc giả này... lại hợp với gương mặt anh đến không ngờ. Dù không hóa trang, khí chất cao ngạo pha chút lạnh lùng kia vẫn toát lên vẻ đẹp khó cưỡng.
Cả nhóm đồng loạt im lặng.
Bạch Thu Diệp là người đầu tiên vỗ tay: “Tuyệt vời! Quả thực quá hợp.”
Tư Đồ Liêu lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Tuyệt ở chỗ nào chứ?! Anh hoàn toàn không cảm thấy vậy.
Anh đứng thẳng, gương mặt như tạc, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mọi người. Nhưng chỉ cần ánh mắt anh quét tới, ai nấy đều lập tức quay đi, giả vờ nhìn vào khoảng không vô nghĩa nào đó...
Tư Đồ Liêu quay sang hỏi: “Lý Cô Thú đâu rồi?”
Bạch Thu Diệp đáp: “Chị ấy đi mua quần áo.”
Tư Đồ Liêu nhíu mày: “Liên lạc được không? Bảo cô ta nhanh lên.”
Đứng chờ giữa trung tâm thương mại khiến anh ta cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian, hơn nữa, cảm giác bị mọi người thi thoảng liếc nhìn cũng khiến anh ta khó chịu. Trước đây người bị anh ta châm chọc luôn là người khác, nhưng giờ thì ngược lại, dường như tất cả đang nín cười vì bộ tóc giả và chiếc váy anh vừa thử.
Đúng lúc này, Hoàng Dược Bân gọi điện cho Lý Cô Thú. Khi cuộc gọi kết thúc, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm trọng khiến Bạch Thu Diệp lập tức lo lắng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng Dược Bân nói nhỏ: “Cô ấy không đủ tiền mua quần áo, lại ngại quay lại tìm cô nên bị bảo vệ giữ lại trong văn phòng.”
Bạch Thu Diệp: “... Vậy để tôi đi đón chị ấy.”