Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 141
Cập nhật lúc: 2025-06-12 16:10:15
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gã hoảng hốt lùi nhanh mấy bước, tim đập loạn. Nhưng khi nhìn lại, gương đã trở về bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cứ như đó chỉ là một ảo giác.
“Còn chưa qua sao?” Giọng A từ đầu dây bên kia vang lên, lạnh tanh như kim loại.
“Tôi… tôi qua ngay.” Gã không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ có thể đoán rằng A đang dùng một đạo cụ đặc biệt nào đó, thông qua chiếc gương này.
Ngay khi hắn vừa bước tới, một lực hút cực mạnh từ trong gương bất ngờ kéo mặt hắn dán chặt vào bề mặt kính.
Gương không thể xuyên qua, nhưng sức hút ấy cứ như muốn nghiền nát mặt hắn lên đó.
Chẳng mấy chốc, mặt hắn đẫm máu, da bị kéo căng, mạch m.á.u vỡ vụn. Dù đau đớn đến vậy, hắn không thể tự cứu mình.
Rầm!
Chiếc điện thoại rơi xuống, bị hắn vô tình đá văng vào buồng vệ sinh kế bên.
Hai phút sau, gã đàn ông mới từ từ tách mặt khỏi gương.
Gương mặt hắn bê bết máu, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn khác trước. Không còn hoảng loạn hay sợ hãi – chỉ còn lại một sự lạnh lùng rợn người, như thể người trong gương không còn là hắn nữa.
Hắn bật vòi nước, vốc nước rửa sạch mặt, từng động tác chậm rãi như một cỗ máy.
Sau đó, hắn rời đi.
Cùng lúc đó, Bạch Thu Diệp đã chuyển đến một vị trí khác trong tòa nhà.
Cô rút lá bài K cơ ra khỏi người, chăm chú quan sát. Mắt cô dừng lại ở hình ảnh phía sau vị hoàng đế trên lá bài – một khung cửa sổ kính màu với hoa văn vô cùng đặc biệt.
“Đây là… vòng đu quay?” Cô cau mày nhớ lại bản đồ khu vực Kim Ưng Loan. Nhưng cô dám chắc nơi này hoàn toàn không có công viên giải trí.
“Hay là…” Cô lẩm bẩm, “Lá bài đang ám chỉ phố Thượng Nam?”
Ở khu vực đó hiện có hai nhóm đang điều tra. Nhưng giờ cô không thể liên lạc với họ, trừ phi Hắc Xuân Hoa chủ động gọi lại.
Và thật kỳ lạ, như có linh cảm nào đó đồng bộ giữa hai người, điện thoại của cô bất ngờ đổ chuông.
Số gọi đến là số lạ.
Cô bắt máy.
Giọng trầm quen thuộc của Hắc Xuân Hoa vang lên: “Lá bài đang ở chỗ cô đúng không?”
Mộng Vân Thường
Cô sững người: “Anh biết bằng cách nào?”
“Tôi vừa gặp người của đội Xanh. Họ nói trước đây từng cử bốn người đến Kim Ưng Loan. Trong đó, người đi bệnh viện là người khởi hành sớm nhất. Vì vậy tôi đoán, lá bài K phần lớn là nằm ở bệnh viện.”
“Đợi đã… Đây đâu phải thông tin người ngoài dễ gì biết được?” Bạch Thu Diệp hơi nghi ngờ: “Sao họ lại nói với anh?”
Cô vừa dứt lời, bên kia đã vang lên một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Bạch Thu Diệp: “…”
Chẳng lẽ Hắc Xuân Hoa đang tra tấn ai đó để moi thông tin?
Giọng anh ta lạnh tanh: “Hai người vượt ranh giới với tôi, một đã chết, người còn lại bị tôi bắt sống.”
Ngay sau câu nói, đầu dây bên kia vang lên một tiếng gào thét đau đớn, khiến Bạch Thu Diệp dựng tóc gáy.
“Cách g.i.ế.c người của đám đó rất kỳ lạ,” Hắc Xuân Hoa tiếp tục, “các cô nên cẩn thận. Chúng sẽ tìm mọi cách thu hồi lá bài này, thậm chí là những lá khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/141.html.]
Dường như bên cạnh có người, anh ta không nói thêm nữa.
Từ điện thoại vọng ra tiếng bước chân gấp gáp, vài giây sau, cuộc gọi đột ngột ngắt.
Bạch Thu Diệp quay trở lại khu vực thang máy, đúng lúc thấy Tư Đồ Liêu và Liễu Hạc đã quay lại tầng sáu. Cùng đi với họ là ba người trong nhóm của Lý Cô Thú.
Vừa thấy lá bài K cơ trong tay cô, Tư Đồ Liêu hỏi ngay: “Lý Cô Thú nói có người Đội Xanh vừa lên tầng sáu bằng thang máy. Hắn ta c.h.ế.t rồi à?”
Câu hỏi ấy giống như khẳng định, bởi trong đầu Tư Đồ Liêu, chỉ có một kết quả duy nhất nếu gặp Bạch Thu Diệp: kẻ địch sẽ chết.
Nhưng Bạch Thu Diệp chỉ đáp gọn: “Chưa chết.”
Câu trả lời khiến Tư Đồ Liêu hơi khựng lại: “Không chết? Vậy cô lấy lá bài từ đâu ra?”
“Anh ta tự đưa cho tôi.”
Cô không kể rằng mình đã giả mượn uy danh của Tư Đồ Liêu để ép hắn giao bài. Tuy nói thật, nhưng cách cô giành được lá bài khiến những người xung quanh đều không khỏi nghi ngờ. Trong trường hợp không có đụng độ, làm sao kẻ địch lại tự nguyện giao ra lá bài K?
Ngay cả Hoàng Dược Bân – người chẳng thân quen gì với cô – cũng bắt đầu suy đoán chuyện gì thực sự đã xảy ra.
Lý Cô Thú lên tiếng: “Chúng ta đã lấy được lá bài ở bệnh viện, không cần ở lại nơi này nữa.”
Bạch Thu Diệp nói: “Tôi nghi lá bài tiếp theo ở công viên giải trí. Nhưng không chắc là bài K hay bài Quỷ.”
Tằng Nhàn Tình suy nghĩ rồi góp lời: “Hình như ở phố Thượng Nam có một công viên giải trí.”
Lý Cô Thú lập tức nói: “Nếu muốn tới đó, chúng ta phải vượt ranh giới.”
Liễu Hạc liếc mắt nhìn Lý Cô Thú và Tư Đồ Liêu, khẽ lắc đầu: “Mặt mũi của hai người quá nổi tiếng, thế này mà đi sang ranh giới, e là chưa tới nơi đã bị lộ tung tích.”
Đúng là hai người này chẳng buồn cải trang, vào địa bàn của đối thủ kiểu đó chẳng khác nào tự đẩy mình vào thế bị động.
Nghe thế, Lý Cô Thú kéo khẩu trang đang đeo xuống một chút: “Tôi có thể đeo cái này.”
Hoàng Dược Bân bình thản nói: “Chẳng khác gì viết lên mặt hai chữ đáng nghi.”
Bạch Thu Diệp lúc này mới chậm rãi mở lời: “Tôi có một đề xuất hơi... mạo hiểm.”
Tư Đồ Liêu nhìn cô: “Đề xuất gì?”
“Trung tâm thương mại sát vách bệnh viện này, mọi người còn nhớ chứ?”
Tư Đồ Liêu, Lý Cô Thú đồng thanh: “?”
Không ai hiểu cô định làm gì, nhưng cả nhóm vẫn nghe theo và cùng rời khỏi bệnh viện, đi tới trung tâm thương mại bên trên tòa nhà trung tâm tuyển dụng.
Bạch Thu Diệp dẫn họ lên tầng hai, thẳng đến quầy thời trang dành cho thanh thiếu nữ.
Vừa thấy những bộ váy màu hồng nhạt tràn ngập trên kệ, Lý Cô Thú lùi lại bản năng: “Tôi không định mặc mấy cái này đâu.”
Bạch Thu Diệp cười nhạt, ánh mắt khẽ lóe lên: “Không phải chị.”
Lý Cô Thú: “?”
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn cô: “?”
Bạch Thu Diệp nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tư Đồ Liêu: “Là anh ta.”
Tư Đồ Liêu chớp mắt, ngữ điệu chậm rãi: “Tôi nghe nhầm đấy à?”
Bạch Thu Diệp thản nhiên nói: “Hình tượng của anh đã khắc sâu vào não người ta rồi, muốn lẻn vào địa bàn đối thủ thì bắt buộc phải biến hoá hoàn toàn, mới không bị phát hiện.”