Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 132
Cập nhật lúc: 2025-06-12 06:45:11
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàm Huệ lên tiếng phân phối: "Nhóm của các cậu thiếu người. Để anh chàng cấp 36 này đi cùng nhé?"
Cô ta chỉ về phía Liễu Hạc.
Liễu Hạc chẳng nói nhiều, chỉ gật đầu lạnh nhạt: "Ừ."
Tư Đồ Liêu cũng không phản đối: "Được thôi."
Một người quen của Tư Đồ Liêu lập tức chen vào: "Anh Liêu, dẫn tôi theo với?"
Tư Đồ Liêu lắc đầu: "Người đông khó di chuyển."
Người kia nài nỉ: "Thế thay người đó đi cũng được mà?"
Liễu Hạc chỉ hờ hững đáp: "Tùy."
Chỉ một từ đơn giản, nhưng giọng điệu lại vững vàng và dứt khoát đến mức khiến người khác không dám tranh cãi. Ánh mắt cậu ta cũng vô cùng bình thản, toát lên vẻ trưởng thành hiếm có ở tuổi đó.
Tư Đồ Liêu kết thúc luôn cuộc tranh luận: "Tôi đã quyết rồi. Cậu đi theo nhóm khác đi."
Bạch Thu Diệp nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tư Đồ Liêu bị vẻ ngoài ngoan hiền của Liễu Hạc đánh lừa rồi.
Đúng là phong thủy thay đổi liên tục.
Lúc này, Hắc Xuân Hoa đưa ra thông tin: "Khu Kim Ưng Loan này có khoảng 15 tòa nhà và một trung tâm thương mại. Phía phố Thượng Nam thì chưa rõ, nhưng chắc cũng tương tự."
Vừa nói xong, anh ta liếc thấy ánh mắt của Liễu Hạc đang nhìn mình chăm chú, hơi cau mày lại. Nhưng Hắc Xuân Hoa vờ như không thấy gì, tiếp tục: "Với số lượng phòng và tòa nhà như thế, rõ ràng không thể lục soát hết trong một ngày. Cho nên, trên lá bài 'K' chắc chắn phải có gợi ý."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp lập tức cúi xuống, quan sát kỹ lá bài trong tay mình.
"Trên thanh kiếm mà nhà vua cầm có đánh dấu một hình chữ thập màu đỏ," cô nói.
Lý Cô Thú lập tức phản ứng: "Là bệnh viện."
Bạch Thu Diệp gật đầu, chỉ tiếp: "Phía sau, qua cửa sổ, có dây leo xanh phủ kín tường."
Hoàng Dược Bân cũng giơ tờ rơi trong tay: "Trong bản đồ quảng cáo có đánh dấu một ngôi trường gần đây, biểu tượng của nó cũng là dây leo xanh."
Bạch Thu Diệp nhìn kỹ lại lá bài rồi nói: "Ngoài ra thì... không còn chi tiết nào đặc biệt nữa."
Hàm Huệ hơi ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi à? Vậy nghĩa là chúng ta chỉ cần tìm ở hai nơi này?"
Bạch Thu Diệp suy nghĩ vài giây rồi đáp: "Chúng ta chỉ cần tìm hai lá bài 'K'. Nhưng lá bài của tôi và bên phe Lam có thể không giống nhau, nên manh mối cũng sẽ khác."
Hàm Huệ gật đầu đồng tình: "Phải rồi, chắc chắn hệ thống sẽ không để cả hai phe cùng có một manh mối."
Cuối cùng, cả nhóm chia thành tám đội nhỏ.
Sáu đội sẽ tới bệnh viện và trường học để kiểm tra. Hai đội còn lại sẽ vượt ranh giới sang phố Thượng Nam, vừa để thám thính lực lượng phe đối thủ, vừa chờ thời cơ cướp lá bài "K".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/132.html.]
Bạch Thu Diệp, Tư Đồ Liêu và Liễu Hạc được phân cùng một nhóm. Lý Cô Thú, Hoàng Dược Bân và Tằng Nhàn Tình cũng đồng hành cùng họ trên đường đến bệnh viện Kim Ưng Loan.
Vừa ra khỏi tầng hầm của trung tâm thương mại, ánh sáng ban mai tràn ngập khắp nơi, thành phố dần hiện lên trong cảnh náo nhiệt bất ngờ.
Người đi đường tấp nập, tiếng xe cộ và tiếng nói cười vọng lại khiến ai nấy đều có cảm giác như đang quay về một thành phố bình thường.
Nhưng không ai bị lừa.
Mộng Vân Thường
Từ khi trò chơi bắt đầu, đa phần các thành phố đã bị bỏ hoang. Khung cảnh sống động này chỉ là một lớp ảo ảnh do hệ thống tạo ra để đánh lừa thị giác và cảm giác.
Bệnh viện Kim Ưng Loan nằm ở góc đường, là một công trình cũ đã được cải tạo lại. Tuy lớp sơn và ngoại thất có vẻ mới mẻ, nhưng kết cấu tổng thể vẫn giữ nguyên phong cách cũ kỹ.
Vừa bước qua cổng bệnh viện, ánh sáng liền bị nuốt chửng bởi bóng râm dày đặc. Bên trong hành lang tầng một, không khí trở nên u ám và lạnh lẽo.
Xung quanh họ là những bệnh nhân đang ngồi chờ đến lượt khám. Loa phát số đều đều, không gian yên lặng đến rợn người. Một bệnh nhân nghe thấy số mình, uể oải đứng dậy, bước vào phòng khám.
Hoàng Dược Bân thì thầm: "Bệnh viện này không lớn, cũng chẳng nhỏ... bắt đầu tìm từ đâu bây giờ?"
Lý Cô Thú nhanh chóng lên tiếng phân công: "Có sáu tầng lầu. Nhóm tôi sẽ tìm từ tầng một đến tầng ba, còn nhóm của ba người các cậu lo tầng bốn đến tầng sáu nhé?"
"Tôi không ý kiến." Tư Đồ Liêu cười nhẹ, trông vô cùng thoải mái.
Bạch Thu Diệp liếc nhìn anh ta một cái. Thật ra cô cũng chẳng có gì để phản bác, thế là cả ba cùng bước vào thang máy.
Thang máy khởi động, nhưng chỉ khoảng mười giây sau, nó đột ngột dừng lại.
Liễu Hạc bỗng lẩm bẩm: "Sao chẳng có ai vào thang máy giữa chừng nhỉ?"
Câu nói tưởng như vô tình ấy lại khiến sống lưng Bạch Thu Diệp lạnh toát. Cô bắt đầu nhận ra, từ lúc họ đứng chờ cho đến khi thang máy chạy lên, xung quanh hoàn toàn vắng bóng người. Một bệnh viện lớn như thế này, làm gì có chuyện không một ai đi cùng thang máy?
Khi cửa thang máy từ từ mở ra, khung cảnh bên ngoài hiện lên khiến cả ba đều sửng sốt.
Theo lý mà nói, tầng bốn là khu khám bệnh Tai - Mũi - Họng. Bọn họ vừa lên lầu ban nãy còn thấy rõ. Thế nhưng lúc này đây, hiện ra trước mặt họ lại là một khu nội trú cũ kỹ.
Ngay đối diện là một trạm y tá hình vòng cung, bàn làm việc phủ đầy tài liệu và dụng cụ y tế. Ở chính giữa bàn là dòng chữ "Trạm Y Tá" được viết bằng sơn trắng, cũ đến mức bong tróc.
Loại trạm y tá như thế này chỉ thường thấy ở khu nội trú – nơi bệnh nhân nằm điều trị dài hạn, hoàn toàn không giống khu khám bệnh ban ngày.
Dưới ánh đèn mờ mờ trên trần, một y tá đang ngồi cúi đầu đọc sách. Cả tầng lầu bao trùm bởi không khí lạnh lẽo, ánh sáng lờ mờ khiến nơi đây giống như một bệnh viện vào nửa đêm hơn là buổi sáng.
Ngoài hành lang, lác đác vài bóng người tựa vào lan can, di chuyển từng bước chậm chạp. Dáng vẻ gầy gò, u ám của họ chẳng giống bệnh nhân đến khám, mà giống như… những thứ gì đó không nên xuất hiện ở nơi này.
Bạch Thu Diệp bất giác quay đầu lại nhìn bảng điều khiển trong thang máy – dòng chữ bên cạnh nút bấm giờ đây không còn là “Tai - Mũi - Họng” nữa, mà đã biến thành “Khu Nội Trú Khoa Tâm Thần”.
Mặt cô hơi tái đi. Mới nãy vẫn còn là buổi sáng rõ ràng, vậy mà giờ đây tầng lầu họ đang đứng lại tối tăm như thể đã sang đêm khuya.
"Chẳng lẽ nơi này chính là khu nội trú… về đêm?" Giọng Bạch Thu Diệp hạ thấp, gần như thì thầm.
Vừa dứt câu, những bóng người trong hành lang đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng về phía họ.