Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 127
Cập nhật lúc: 2025-06-11 16:42:59
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tầng hầm không được trang trí gì cả, trần nhà để lộ toàn bộ kết cấu thô, nhìn chẳng khác gì một bãi đỗ xe bỏ hoang. Ở khu vực gần cầu thang cuốn chỉ có duy nhất một bóng đèn nhỏ đang phát sáng leo lét.
Khi đang đi xuống, Bạch Thu Diệp chợt nhìn thấy ở cuối thang cuốn có một người đứng giữa lối. Người đó không nói không rằng, chỉ nhe răng trắng toát ra như đang mỉm cười chào đón cô.
Cô giật mình, nhưng nhìn kỹ lại mới nhận ra đó chỉ là một tấm standee kích cỡ người thật. Trên tay tấm hình là một tấm bảng có dòng chữ: "Trung tâm nhân tài — rẽ trái."
Thế nhưng chỉ vài giây sau, standee đó bất ngờ lắc lư, sau đó... có một cái đầu thật thò ra từ phía sau.
Khuôn mặt người kia không hề có biểu cảm, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng về phía cô. Cô đang tính quay người rút lui thì người đó bỗng cất giọng:
"Còn người nữa à? Gì mà đi mãi không hết vậy."
Bạch Thu Diệp thoáng sững lại, nhưng rồi người kia lại nói tiếp:
"Đứng đó làm gì, xuống đây đi."
Cô nhẹ nhàng thở phào, vội vàng đáp lại và nhanh chóng bước xuống.
Người nọ kéo tấm standee sang một bên, mở lối đi: "Cô mới vào phó bản đúng không?"
"Ừ." Bạch Thu Diệp gật đầu.
"Đúng là xui tận mạng." Người kia buông một tiếng thở dài não nề. "Tôi vừa mới thoát khỏi một phó bản, chưa kịp về thì cổng dịch chuyển lại nối thẳng sang cái này. Không cho người ta sống nữa hay sao ấy!"
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp bỗng cảm thấy bản thân cũng không quá thê thảm. Ít nhất, cô còn đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, chưa bị ép phải chơi thêm một lượt như người này.
"Tôi là Hoàng Dược Bân, cô cứ gọi tôi là Lão Hoàng." Anh ta giơ tay bắt tay cô, "Còn cô?"
"Bạch Thu Diệp... hoặc gọi tôi là Diệp Diệp cũng được."
Hoàng Dược Bân khựng lại hai giây, rồi nói như đang nuốt cười: "Diệp Diệp... nghe cứ như tên nhân vật hoạt hình. Nếu phó bản này có bảy người, rồi ai cũng gọi cô như vậy, người ngoài nghe vào lại tưởng tụi mình đang diễn '7 anh em hồ lô cứu ông nội' mất."
Bạch Thu Diệp cũng bật cười: "Vậy anh gọi tôi là Diệp Tử đi, đỡ gây hiểu nhầm."
"Ok, Diệp Tử." Hoàng Dược Bân đồng ý nhanh gọn. Nhưng sau đó anh ta bất ngờ ghé sát cô, hạ giọng: "Lát nữa vào trong, gặp người trong đó thì đừng để lộ vẻ bất ngờ gì nhé."
Bạch Thu Diệp đã có linh cảm, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết gì: "Sao vậy? Trong đó có ai đặc biệt à?"
Hoàng Dược Bân hỏi: "Cô biết Tư Đồ Liêu không?"
Bạch Thu Diệp gật đầu: "Mới nghe nói gần đây."
"Thì đó." Anh ta nhún vai, "Anh ta đang ở trong phó bản này."
Bạch Thu Diệp giả vờ tròn mắt kinh ngạc: "Thật á? Trâu bò vậy"
"Trâu gì mà trâu chứ." Hoàng Dược Bân tỏ ra rất nhiệt tình, lập tức phản bác lại nhận định của cô: "Có muốn ôm đùi thì cũng đừng chọn ôm đùi Tư Đồ Liêu. Bởi vì đến lúc đó cô cũng không biết mình đang ôm đùi sói hay cái gì đâu."
Bạch Thu Diệp thầm nghĩ ví von này của Hoàng Dược Bân thực sự quá chính xác, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, tỏ ra rất nghiêm túc lắng nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/127.html.]
Thấy cô dễ gần và không tỏ ra phản cảm, Hoàng Dược Bân càng thêm thiện cảm: "Cô được đấy, chơi chung chắc sẽ hợp. Lát nữa chia trận doanh rồi hai phe đối đầu, tôi có thể giúp cô một tay."
Thêm một người đồng minh lúc này rõ ràng là tin vui, nhưng Bạch Thu Diệp vẫn dè dặt. Cô không quen Hoàng Dược Bân, không rõ tính cách người này ra sao, càng không chắc lời đề nghị kia có thật lòng hay chỉ là xã giao.
Vì vậy, cô khẽ nói: "Ừm... để tôi suy nghĩ thêm một chút nhé?"
Câu trả lời khiến Hoàng Dược Bân thoáng sững lại, trong lòng bất giác dấy lên cảm giác lạ lùng. Anh ta cấp 32, cao hơn Bạch Thu Diệp tận sáu cấp. Trong các phó bản thường, người vượt quá mức trung bình 6–7 cấp vốn rất được săn đón, là nhân vật đáng giá để nắm lấy cơ hội đồng hành. Thường thì chỉ cần đưa tay ra là người khác sẽ lập tức nắm lấy, thậm chí còn cảm động đến phát khóc.
Vậy mà cô gái này lại bảo "suy nghĩ thêm đã".
Không đến mức vì một câu nói mà thù ghét cô, nhưng trong lòng anh ta vẫn thấy khó chịu. Cảm giác giống như chủ động chìa tay ra mà lại bị từ chối.
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi đến khu tập hợp.
Tại khu vực sát vách tầng hầm là một chiếc bàn dài, được ghép lại từ nhiều bàn nhỏ. Trên mặt bàn xếp đầy tài liệu tuyển dụng, mỗi đoạn cách đều có một chồng.
Có khoảng mười một người đang đứng xung quanh bàn. Vài người tỏ vẻ chán nản, tùy tiện lật tài liệu xem cho có lệ, một vài người khác đang trò chuyện nhỏ to, còn lại thì dán mắt vào thiết bị đầu cuối của mình.
Ngay khi thấy Hoàng Dược Bân dẫn theo một cô gái mới vào, gần như toàn bộ ánh nhìn đều đồng loạt hướng về phía Bạch Thu Diệp.
Cô lập tức thấy khẩn trương, tuy ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất lại đang âm thầm quan sát từng khuôn mặt trong đám người kia. Ánh mắt cô không chỉ là lướt qua cho có lệ, mà đang cố xem rõ cấp độ hiển thị phía trên đầu từng người.
'28... 35... 40... 26... 68?!'
Mộng Vân Thường
Cô suýt nữa lóa cả mắt. Cấp 68? Là thật à?
Cô vội hạ mắt xuống để tránh ánh sáng lóa từ con số kia, vô tình lại chạm phải ánh nhìn của một người đàn ông đeo kính không gọng.
Anh ta nở nụ cười, mắt híp lại thành hai đường cong nhẹ, trông vô cùng hiền lành và thân thiện.
Bạch Thu Diệp: "..."
Cứu tôi với, chẳng phải đây chính là Tư Đồ Liêu – tiếu diện hổ trong truyền thuyết sao?!
Cái nụ cười này thật quá dọa người rồi!
Thấy vậy, Hoàng Dược Bân liền kéo cô đứng ra sau lưng mình, ra hiệu cô đừng nhìn thẳng vào đối phương.
Nhưng chưa kịp thở phào, họ đã thấy Tư Đồ Liêu bước thẳng về phía mình.
Hoàng Dược Bân lập tức toát mồ hôi lạnh, ánh mắt khẩn trương như đang chờ bị gọi tên điểm danh. Anh ta siết chặt tay, chờ xem Tư Đồ Liêu định làm gì.
Người kia dừng lại trước mặt họ, cười nhã nhặn: "Cô chưa có đội đúng không? Tham gia cùng tôi nhé?"
Hoàng Dược Bân như bị sét đánh tại chỗ.
Vừa rồi anh ta còn nhấn mạnh với Bạch Thu Diệp rằng đừng để bị vẻ ngoài của Tư Đồ Liêu mê hoặc, đừng tin bất cứ điều gì người này nói. Tư Đồ Liêu nổi tiếng là diễn rất giỏi – diễn đến mức người khác tin là thật.
Nhưng bây giờ, khi chính “diễn viên chính” đứng đây và đích thân mời nhập đội… ai mà không d.a.o động cho được?
Trong cơn rối rắm, Hoàng Dược Bân vẫn cố giữ chút thể diện: "Tại sao ngài lại mời tôi?"