Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 122
Cập nhật lúc: 2025-06-11 12:04:14
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con quỷ anh mà anh ta dốc hết tâm huyết để tạo ra, lại bị đạo cụ của Bạch Thu Diệp nuốt chửng trong tích tắc.
Nếu anh ta không nhìn nhầm... thì con quỷ đơn đầu mà anh ta tạo ra chẳng là gì trước linh hồn thể bốn đầu của cô.
Và điều khiến anh ta kinh hoàng nhất—là linh hồn thể kia lại ngoan ngoãn như một kẻ tuân lệnh trung thành trước mặt Bạch Thu Diệp.
Một nỗi cay đắng trào lên trong lồng ngực, mang theo sự không cam lòng đến buồn cười.
Ngay cả khi đã dốc hết sức, hy sinh bản thân để hiến tế, anh ta cũng chỉ mong có thể kiểm soát "thanh kiếm báo thù" kia. Thế nhưng giờ đây, nó đã nằm gọn trong tay người khác.
“Cô rốt cuộc là ai?”
Sức mạnh duy trì sự sống của anh ta đã hoàn toàn biến mất khi quỷ anh bị linh hồn thể hấp thụ.
Mộng Vân Thường
Đôi chân anh ta không còn trụ vững, cả thân người ngã gục xuống mặt đất, ánh mắt mờ dần.
Trong giây phút cuối cùng, anh ta thấy Bạch Thu Diệp đang đứng, từ trên cao cúi xuống nhìn mình.
Ánh mắt đó lạnh lùng, xa cách, như đang nhìn một sinh vật nhỏ bé, yếu ớt.
Một con sâu—rồi con sâu ấy chết.
Bạch Thu Diệp hơi lùi về sau một bước, im lặng nín thở. Cô đang chờ Chung Huyễn bất ngờ bật dậy, tung ra kế hoạch cuối cùng—kế hoạch "phản công lần thứ n".
Nhưng đợi mãi không thấy gì xảy ra.
Chung Huyễn nằm yên bất động, không còn bất kỳ dấu hiệu sống nào.
“Máu anh ta gần như cạn rồi... không thể nào giả c.h.ế.t được đâu nhỉ?”
Dù vậy, Bạch Thu Diệp vẫn không dám chắc.
Lần này, cô không có nhiều thời gian để chuẩn bị một kế hoạch hoàn chỉnh. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, trong lòng đã sớm rối như tơ vò. Huống hồ, Chung Huyễn phản ứng cực kỳ nhạy bén, từng chiêu đều khiến cô phải dè chừng. Từ trước đến giờ, cô chưa từng gặp đối thủ nào khiến mình khó xử đến vậy.
Lúc này, Tằng Nhàn Tình bắt đầu tỉnh lại. Vừa mở mắt, điều đầu tiên bà ấy thấy chính là một cái xác ngay trước mặt. Bà hét lên theo phản xạ rồi vội vã lùi ra sau vài bước, sắc mặt tái nhợt.
"Anh ta c.h.ế.t rồi à?" – Tằng Nhàn Tình run giọng hỏi.
Bạch Thu Diệp bước lại gần Chung Huyễn hai bước, vẫn chưa dám buông lỏng cảnh giác. Cô nói: "Tôi cũng không chắc. Bà kiểm tra thử xem anh ta còn thở không?"
Cô giơ con d.a.o vừa dùng để c.h.é.m quỷ anh lên, đặt sát vào cổ Chung Huyễn, nghiêm túc nói: "Mau đi, tôi giữ anh ta cho."
Tằng Nhàn Tình còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc vẫn mơ hồ. Nghe vậy thì hoảng loạn, nhưng tay vẫn làm theo bản năng, đưa ra đặt dưới mũi Chung Huyễn.
"Không cần đâu, nhìn thế này là biết c.h.ế.t rồi còn gì..." – Bà lẩm bẩm, vừa nói vừa kiểm tra hơi thở.
"Vẫn nên chắc chắn thì hơn. Người này cực kỳ gian xảo, không thể lơ là." – Bạch Thu Diệp giữ giọng kiên quyết.
Tằng Nhàn Tình âm thầm nghĩ: Thế mà cô bảo người khác đa nghi? Nhưng rồi cũng gật đầu xác nhận: "Chết thật rồi, lần này c.h.ế.t hoàn toàn."
Bạch Thu Diệp vẫn chưa an tâm, đi vài vòng rồi nghiêm túc hỏi lại: "Theo bà thì... tôi có nên đ.â.m thêm vài nhát không?"
Tiếng Hắc Xuân Hoa từ hành lang vọng xuống: "Nếu anh ta chưa chết, cô sẽ mất 1.000 vé sinh tồn đấy."
Ngay lập tức, Bạch Thu Diệp rụt tay lại như bị phỏng: "Thôi, quên đi."
Dù thế nào cô cũng không muốn đánh cược với nguy cơ này. Cứ quan sát thêm một lúc cho chắc.
Hắc Xuân Hoa bước đến, ngồi xổm xuống trước t.h.i t.h.ể Chung Huyễn. Anh ta im lặng nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó quay sang nhìn Bạch Thu Diệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/122.html.]
Ánh mắt ấy khiến cô thấy lạnh sống lưng.
Chẳng lẽ anh ta nhận ra mình mạnh hơn vẻ bề ngoài?
Hay là... anh ta đã phát hiện tượng Kim Đồng Tử trên người mình, định ra tay cướp lấy?
Nhưng Hắc Xuân Hoa không nói gì. Anh ta chỉ đưa tay khép đôi mắt mở trừng của Chung Huyễn lại, rồi nhẹ giọng nói: "Anh ta c.h.ế.t rồi thật."
Bạch Thu Diệp thở phào: "Vậy thì tốt... Chỉ tiếc là 100 vé sinh tồn anh ta còn nợ tôi, cộng thêm phí tổn thất tinh thần, chắc không lấy lại được nữa."
Cô còn chưa nói xong thì nhìn thấy Tằng Nhàn Tình như thể vừa trút bỏ cả tảng đá trong lòng, bất chợt ngồi bệt xuống đất. Hai tay bà ôm lấy mặt, toàn thân run rẩy.
Tằng Nhàn Tình bật khóc.
Bạch Thu Diệp chủ động bước sang một bên, để lại khoảng trống riêng cho bà ấy.
Cô vừa quay người thì thấy Hắc Xuân Hoa cũng đang lặng lẽ đi theo, liền hỏi: "Chị ấy đâu?"
"Vẫn đang ở trên lầu làm nốt nhiệm vụ thứ hai. Cô ấy bảo tôi xuống đây hỗ trợ cô." – Hắc Xuân Hoa đáp.
Bạch Thu Diệp gật đầu, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt để nói thêm với người này.
Hai người, mỗi người mang một chiếc mặt nạ, chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Một lúc sau, Hắc Xuân Hoa khẽ lên tiếng, giọng nói không hề mang cảm xúc: "Nhưng có lẽ cô không cần tôi giúp nữa."
Câu này khỏi nói cũng biết. – Bạch Thu Diệp nghĩ. Biết đâu thực lực của cô còn cao hơn cả anh ta.
Hắc Xuân Hoa tiếp tục: "Tôi cứ nghĩ cô vừa g.i.ế.c người xong, có lẽ sẽ cần ai đó để nói chuyện, giải tỏa một chút."
Bạch Thu Diệp thoáng sững người.
Hóa ra anh ta đang nói chuyện đó.
Nhưng anh ta nói đúng.
Chung Huyễn thực sự đã c.h.ế.t dưới tay cô. Cô không trực tiếp g.i.ế.c anh ta, nhưng rõ ràng toàn bộ quá trình dẫn dắt, ép buộc, từng bước một đẩy anh ta vào đường cùng... đều là do cô chủ động sắp đặt.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy.
Trong những phó bản trước, cô từng g.i.ế.c vô số quỷ, nhưng chúng luôn quay lại khi phó bản tái thiết lập. Chết rồi, lại xuất hiện. Như thể không bao giờ thực sự biến mất.
Còn bây giờ... đây là một con người thật. Một người chỉ có thể c.h.ế.t một lần. Và cái c.h.ế.t đó là do cô trực tiếp gây ra.
Điều khiến cô cảm thấy bất an... là trái tim mình lại bình thản đến lạ.
Thi thể Chung Huyễn vẫn nằm đó, nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả. Mọi hành động vừa rồi, mọi tính toán vừa qua... tất cả đều như bản năng.
Tựa như trước đây cô đã quen với việc làm thế.
Tựa như... người đàn ông luôn xuất hiện trong giấc mơ, người từng bao vây và săn đuổi cô.
Mọi thứ vừa quen thuộc... vừa xa lạ.
"Nếu cô có thể bình tĩnh như vậy, chứng tỏ cô sinh ra đã phù hợp với thế giới này." – Hắc Xuân Hoa nói, giọng đều đều như đang nói chuyện phiếm.
"Nhưng... có ai sinh ra đã như thế không?" – Bạch Thu Diệp không nhịn được thốt lên.
Câu hỏi ấy không phải để tìm câu trả lời. Cô chỉ cần một lối thoát cho cảm xúc đang mơ hồ bủa vây trong lòng.
Một cảm giác như bị mắc kẹt trong làn sương mù, mờ ảo và lạnh buốt.