Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 110

Cập nhật lúc: 2025-06-09 16:39:12
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lúc ấy, từ xa vang lên tiếng bước chân vội vã.

Cô cảnh giác quay đầu lại, phát hiện Cát Tử Hiên đang chạy về phía mình.

Cô nhướng mày hỏi: “Cậu làm gì ở đây? Không ở tầng giả treo tiếp tục trồng nấm à?”

Cát Tử Hiên cười khổ: “Ahaha... Ừ thì... tôi thấy tầng trên không còn tiếng động nên tưởng cô gặp chuyện, mới chạy lên xem.”

Bạch Thu Diệp nhìn cậu ta bằng ánh mắt “tôi không tin đâu”, nhưng không vạch trần.

Cát Tử Hiên liền chủ động đề nghị: “Đi thôi, chúng ta làm nốt phần còn lại của nhiệm vụ.”

Bạch Thu Diệp hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Nói thật đi, cậu giấu tôi chuyện gì?”

Ánh mắt Cát Tử Hiên có chút hoảng hốt, cậu liếc nhìn về phía sau, giọng hạ thấp: “Tôi nghe thấy tiếng móng tay cào trên trần nhà dưới tầng... Tôi sợ đó là con xác sống kia.”

Bạch Thu Diệp lập tức nhíu mày: “Không phải nó bị nhốt ở tầng ba à? Sao lại lên đây tìm cậu?”

Cát Tử Hiên cười gượng, lôi từ trong túi ra một món đồ: “Thật ra... tôi không nói thật hết. Tôi đã lấy cái này từ người nó.”

Bạch Thu Diệp vừa nhìn thấy vật đó thì sững người:

“Cậu gan to thật.”

Thứ trong tay Cát Tử Hiên, là một chuỗi tiền ngậm miệng.

Tiền ngậm miệng vốn là vật được đặt trong miệng người c.h.ế.t khi mai táng, mục đích để ngăn t.h.i t.h.ể sống lại. Nếu áp dụng lên một con cương thi, có lẽ hiệu quả còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Vậy nên không khó hiểu khi Cát Tử Hiên mạo hiểm đến mức này – dù biết nguy cơ bị cương thi truy sát, cậu ta vẫn liều lĩnh để giành lấy chuỗi tiền.

Cát Tử Hiên cười gượng: “Dù sao tôi cũng không dám quay về tầng giả treo nữa, thôi thì đi cùng cô lên tầng cho an toàn.”

Bạch Thu Diệp lập tức xua tay từ chối: “No no no, tôi không thích đi cùng người vừa liều mạng vừa rước họa như cậu.”

Cát Tử Hiên sững người: “Bạch Thu Diệp! Dù gì chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua không ít chuyện, cô không thể bỏ mặc tôi lúc này chứ!”

Bạch Thu Diệp vẫn kiên quyết: “Đừng có bịa. Ai mà từng vượt qua gì với cậu?”

Cát Tử Hiên thở dài: “Tôi hiểu ý cô rồi.”

Mộng Vân Thường

Ánh mắt Bạch Thu Diệp có chút nghi ngờ. Cậu ta hiểu gì mới được chứ?

Ngay sau đó, Cát Tử Hiên giơ tay, năm ngón rõ ràng: “Tôi đưa cô 50 vé sinh tồn, chúng ta hợp tác làm nhiệm vụ.”

Bạch Thu Diệp nhìn chằm chằm vào tay cậu ta, giọng không khoan nhượng: “Không.”

Cát Tử Hiên cắn răng nâng giá: “100 vé, tôi không còn nhiều hơn được nữa đâu.”

Kể từ khi tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Thu Diệp dùng tay không xử lý con quỷ tóc dài, cách nhìn của Cát Tử Hiên về cô đã thay đổi hoàn toàn. Ban đầu, cậu chỉ định mượn sức cô để nhờ Hắc Xuân Hoa hỗ trợ. Nhưng hiện tại, mục tiêu đã chuyển thành: tìm kiếm sự che chở từ chính Bạch Thu Diệp.

Dù sức mạnh của cô đến từ đạo cụ, hay từ buff nhiệm vụ phụ, điều duy nhất cậu ta chắc chắn là: Bạch Thu Diệp có năng lực sống sót. Trong một phó bản c.h.ế.t chóc như thế này, người như vậy chính là cứu tinh.

Thế nhưng, Bạch Thu Diệp vẫn lắc đầu: “Không.”

Cát Tử Hiên mím môi, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi chia cho cô một nửa chuỗi tiền ngậm miệng này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/110.html.]

Bạch Thu Diệp khựng lại: “Emmm…”

Cát Tử Hiên gần như quỳ xuống: “Tổng cộng 10 đồng, tôi giữ 3, cô giữ 7. Không, tôi giữ 2 thôi, cô lấy 8, thế được chưa?”

Bạch Thu Diệp rốt cuộc cũng gật đầu: “Được rồi.”

Ngay lập tức, Cát Tử Hiên định trao chuỗi tiền cho cô, nhưng cô lập tức né tránh: “Chúng ta còn chưa làm gì chung cả, giờ cậu đưa tôi, tôi không thể nhận được.”

Cát Tử Hiên ngớ ra: “Cô... đột nhiên chính trực như vậy khiến tôi thấy hơi... không quen.”

Bạch Thu Diệp chỉ cười gượng hai tiếng, không nói gì thêm.

Thực ra cô đang lo — nếu mình chạm vào chuỗi tiền này, rất có thể sẽ bị cương thi kia lần ra dấu vết. Trong trường hợp đó, cô cũng chẳng biết chạy đi đâu cho thoát.

Thấy không khí ổn định lại, Cát Tử Hiên nhanh nhảu đề xuất: “Vậy chúng ta lên tầng chứ, Diệp Diệp?”

Bạch Thu Diệp dứt khoát: “Tôi muốn xuống tầng.”

Cát Tử Hiên tròn mắt: “Cô xuống làm gì?”

Bạch Thu Diệp đáp gọn: “Tôi có chuyện cần xác minh.”

Nghe đến chuyện phải đi xuống, vẻ mặt Cát Tử Hiên lộ rõ sự lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn đành theo cô, không muốn tự hành động một mình.

Trên đường đi, Bạch Thu Diệp xác nhận lại: “Đây là tòa A, số 2 đúng không?”

Cát Tử Hiên gật đầu: “Ừ. Trước đây khu này tôi phụ trách. Khi leo ống nước, tôi cũng không chuyển sang nơi khác.”

Bạch Thu Diệp tiếp lời: “Vậy thì chúng ta phải sang tòa B, số 2, tầng 4.”

Nghe xong, Cát Tử Hiên thở phào. Nơi cô muốn đến không phải nơi cậu ta từng gặp cương thi, cảm giác nguy hiểm giảm đi đáng kể.

“Cô xuống làm gì vậy?” – Cậu ta hỏi lại – “Chẳng phải cô đã nói tuần tra xong rồi à?”

Bạch Thu Diệp nhướn mày: “Nói nhiều thế làm gì, đến nơi sẽ biết.”

Cát Tử Hiên câm nín: “…”

Rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây?

Cậu ta có đang dùng tiền để mua lấy rắc rối không?

Hai người bước vào tòa B, số 2 rồi men theo cầu thang xuống tầng. Vừa tới hành lang, họ đã trông thấy một t.h.i t.h.ể nằm bất động, cơ thể gần như đã mục nát hoàn toàn — đó là Cao Lãng.

Cát Tử Hiên vừa nhìn đã nôn khan: “Ọe! Sao c.h.ế.t thảm dữ vậy trời?”

Bạch Thu Diệp nhìn qua, bình thản nói: “Sau khi c.h.ế.t mới bị như vậy.”

Trên đường đi xuống, cô đã kể sơ qua với Cát Tử Hiên về lời nguyền. Cậu ta ngập ngừng hỏi: “Nếu không phải lời nguyền, thì là do cái gì?”

Bạch Thu Diệp lạnh giọng: “Cũng có thể là người.”

Cát Tử Hiên trợn mắt: “…Ý cô là, có người rảnh quá đi g.i.ế.c người? Nhưng vì lý do gì chứ?”

Bạch Thu Diệp nhún vai, quay đầu nhìn cậu ta: “Nếu tôi biết thì đã chẳng phải mò xuống đây rồi.”

Loading...