"Bây giờ thì   chứ?"
 
Cơ Bất Vẫn đưa tay sờ chỗ    hôn xong, im lặng vài giây.
 
Một lúc ,   sang  , nghiêm túc :
 
"Ngươi  gần ba tháng  hôn  ."
 
"?!" — Ta.
 
Thằng nhóc   đang định  cái gì  trời?
 
"Tính trung bình mỗi ngày ngươi chỉ hôn  hai , mỗi tháng 30 ngày,  ba tháng đáng    180  hôn."
 
"Hiện tại mới  1 . Còn thiếu 179 ."
 
Cơ Bất Vẫn   bằng ánh mắt  nghiêm túc. Ta     đùa.
 
Ta nghiến răng:
 
"Ngươi đúng là  đằng chân lân đằng đầu!"
 
"Ta  thể  hôn  179 , nhưng búng trán 179 cái thì   !"
 
Nói xong liền búng một phát rõ đau lên trán .
 
Ngay lập tức, làn da trắng nõn hiện lên một vết đỏ.
 
Hắn che trán,   đầy ấm ức:
 
"Tỷ tỷ, đau quá…"
 
"Đáng đời! Mau xuống khỏi đùi , chân   sắp tê rụng đến nơi !"
 
Ta nhấc chân  hất  xuống.
 
 Cơ Bất Vẫn chẳng những   hất xuống, còn ôm chặt  hơn.
 
" Thằng nhóc ! Xuống ngay!"
 
Chân  thật sự bắt đầu mất cảm giác.
 
Sao Cơ Bất Vẫn uống rượu xong   thích ,  dính  thế ?
 
Ta thở dài, bất lực.
 
Hắn chớp mắt,  đột nhiên , nụ  khiến   linh cảm chẳng lành.
 
"Tỷ tỷ, chân ngươi thật sự tê rần  ?"
 
"……"
 
"Nếu ngươi  định hôn  179 … thì đến lượt  hôn ngươi."
 
"CÁI GÌ?!"
 
Ta còn  kịp  hết câu, mặt    giữ chặt,  chụt một cái lên má trái.
 
Hôn xong, Cơ Bất Vẫn lập tức nhảy khỏi  .
 
Khuôn mặt rạng rỡ kèm theo nụ  vui vẻ,   khác với bộ dạng đáng thương như sắp  vứt bỏ ban nãy.
 
Không hiểu ,  cảm thấy    trêu ghẹo…
 
"Còn thiếu 178 ,   vội, tỷ tỷ cứ từ từ bù."
 
Ai thèm bù chứ!
 
Ta  bật dậy định đuổi theo cho  một trận.
 
Ai ngờ chân tê quá,   lên  2 giây   phịch  ghế.
 
Ta bóp đôi chân tê dại, cả  run lên,  chút  "hắc hóa" (giận!).
 
 ---
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-vuong-bi-ta-nuoi-thanh-nao-yeu-duong-co-cam-xuc-on-dinh-ofqe/8.html.]
"Tỷ tỷ, hôm nay đồ ăn thế nào?"
 
Cái câu hỏi   tới nữa !
 
Tay  đang cầm đũa khựng .
 
Mấy ngày gần đây, Cơ Bất Vẫn như  khùng.
 
Chỉ cần  khen món ăn, là y như rằng sẽ   thừa dịp hôn bất thình lình.
 
Mặc dù   ghét việc   hôn, nhưng cảm thấy   tự nhiên lắm.
 
Sau mỗi    hôn,  lúc nào cũng  cảm giác dựng hết cả lông tơ!
 
Không thể để   cơ hội nữa.
 
Ta len lén liếc  Cơ Bất Vẫn.
 
Thiếu niên tuấn tú buộc tóc đuôi ngựa  bên cạnh, nở nụ  nhạt  .
 
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Ta lặng lẽ kéo ghế lùi  , đặt đũa xuống, phòng thủ đầy đủ.
 
"Hôm nay đồ ăn hương vị  bình thường."
 
Cơ Bất Vẫn sửng sốt một giây:
 
"Vậy để   ."
 
Hắn  là . Ta vội ngăn:
 
"Thôi khỏi, ăn  mà."
 
Thấy    ý định hôn,  yên tâm ăn nốt phần cơm còn .
 
Ăn xong, ngẩng đầu lên  thấy Cơ Bất Vẫn chống tay   chăm chú. Không     bao lâu.
 
"Nhìn gì ?"
 
Hắn :
 
"Tỷ tỷ thích ăn thật đấy. Đồ ăn bình thường mà cũng ăn  ba bát cơm."
 
" Nói móc ?!"
 
"Không  gì, là khen thôi."
 
…Thôi ,   là khen thì là khen. Ai thèm so đo với trẻ con!
 
Ta  dậy dọn chén đũa, Cơ Bất Vẫn cũng tới giúp.
 
Ban đầu  còn cảnh giác liệu   "tập kích" , nhưng hôm nay hình như   định hôn .
 
Sau khi dọn xong,   vươn vai  chuẩn  về phòng ngủ.
 
Tên tiểu tử “ngoan bất ngờ” hôm nay đột nhiên  tới hôn  một cái!
 
Ta vuốt má  hôn, khiếp sợ  .
 
Cơ Bất Vẫn mặt mày rạng rỡ, y như con mèo trộm cá thành công.
 
"Ngươi…"
 
"Đây là phần thưởng cho tỷ tỷ vì ăn hết cơm."
 
Ai cần phần thưởng của  chứ!
 
Không , tuyệt đối  !
 
Ta cần   gì đó để    như  là  đúng!
 
Ta  cửa hàng mua mấy quyển sách, quyết dạy cho  hiểu rõ,  lớn thì tránh tỷ, nam nữ  khác!
 
Không ngờ thật sự  tác dụng.
 
Dạo  Cơ Bất Vẫn chẳng những  dám hôn , mà còn bắt đầu tránh . Chỉ cần liếc  một cái là đỏ mặt.
 
Hừ hừ,   hổ ? ( chống nạnh )