Cách đó xa, Tạ Trích Tinh yên lặng tựa một cây, phủ một lớp sương trắng.
Nhận thấy đến, Tạ Trích Tinh lặng lẽ ngước mắt lên. Khoảnh khắc hai đối diện, cố gắng hóa giải lớp sương lạnh : "Sao ngoài nữa?"
Tiêu Tịch Hòa ngây : "Vừa, ..."
"B/ệnh âm hàn tái phát," Tạ Trích Tinh nhếch môi, "Không gì nghiêm trọng, ngươi ngủ ."
Tiêu Tịch Hòa gật đầu, nhưng chân như mọc rễ, nhúc nhích. Trên Tạ Trích Tinh nhanh chóng sinh sương trắng mới. Hắn từ từ nhắm mắt, mặc cho băng tuyết bao phủ cơ thể. Nếu lông mày nhíu c/hặt, Tiêu Tịch Hòa thực sự nghĩ rằng những lớp sương trắng chẳng hề hấn gì với .
Mãi lâu , Tiêu Tịch Hòa thấy giọng khe khẽ : "Vào trong lều ngủ , ở đó ấm hơn một chút."
Tạ Trích Tinh đột nhiên mở mắt.
Một khắc , Tạ Trích Tinh lâu lắm mới giường trong lều.
Đối diện với Tiêu Tịch Hòa chút bối rối, khẽ vỗ vị trí bên cạnh: "Đến đây ?"
Tiêu Tịch Hòa c/ắn môi , một tia giằng xé thoáng qua đáy mắt. Trong lúc nàng còn đang do dự, lớp sương trắng Tạ Trích Tinh càng dày hơn. Nàng hít một sâu, cuối cùng vẫn xuống bên cạnh .
Tạ Trích Tinh thành thạo kéo nàng lòng. Khoảnh khắc d/a th/ịt tiếp xúc, cả hai cùng rùng một cái. Tiêu Tịch Hòa là vì lạnh, còn Tạ Trích Tinh thì rõ vì .
"Ngươi thể gối lên tay ." Hắn .
Tiêu Tịch Hòa , đột nhiên vui: "Câu với bao nhiêu cô nương ?"
Tạ Trích Tinh dừng : "Chỉ ngươi."
"Thôi ." Tiêu Tịch Hòa hề tin. Hắn sinh tuấn tú như , chịu chi tiền cho con gái, tu vi còn cao, thể chỉ với một nàng.
Tạ Trích Tinh những lời chua loét của nàng, ý trong mắt càng đậm: "Nếu ngươi tin, thể lập lời thề tâm ma."
Tiêu Tịch Hòa ngẩn : "Thật ?"
"Thật." Tạ Trích Tinh mắt nàng.
Tiêu Tịch Hòa khẽ hừ một tiếng, lẳng lặng gối lên cánh tay . editor: bemeobosua. Tạ Trích Tinh ôm ch/ặt nàng, cố gắng hấp thụ ấm nàng, nhưng đáng tiếc vẫn đủ. Những chỗ nàng chạm tới vẫn kết sương trắng, nhưng yêu cầu gì thêm.
Trong lều tối om, ai lên tiếng.
Mãi lâu , Tiêu Tịch Hòa khẽ : "C/ởi quần áo , lẽ sẽ hơn một chút?"
"...Ừm."
Sau một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, trong lều vang lên những tiếng sột soạt. Quần áo từng món ném xuống đất, chất thành một đống nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-91-4.html.]
Khi d/a th/ịt quấn quýt, Tạ Trích Tinh vuốt ve khuôn mặt Tiêu Tịch Hòa trong bóng tối: "Ta thể thừa nước đục thả câu ?"
Họ là vợ chồng, là đạo lữ, chuyện mật đều từng qua. Hắn giả vờ quân t.ử lúc , dù cho nàng tạm thời quên chuyện ngày xưa.
"...Hình như đang gặp nguy hiểm là ngươi thì ?" Tiêu Tịch Hòa khẽ.
Tạ Trích Tinh một tiếng, cúi xuống hôn lên môi nàng.
Lâu ngày gặp , dịu dàng một chút, nhưng cô nương nào đó hợp tác thì thôi, còn đột nhiên khẽ phàn nàn lúc tiếp xúc gần gũi: "Tạ Trích Tinh, ngươi lạnh quá."
Ầm một tiếng, tiếng sấm nổ vang trong đầu, sự kiềm chế và dịu dàng đều tan biến. Trong lều nhanh chóng vang lên tiếng nức nở ấm ức của Tiêu Tịch Hòa, còn Tạ Trích Tinh từ từ thở một đục, cảm thấy th/ỏa m/ãn.
Quả nhiên, những lúc như thế vẫn nên để nàng .
Hai giày vò suốt một đêm, mãi đến rạng sáng mới kết thúc. Tiêu Tịch Hòa trong vòng tay Tạ Trích Tinh ngủ mê man, mãi đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Mở mắt , nàng phát hiện Tạ Trích Tinh vẫn đang ngủ say. Nàng thầm nhạo hai câu trong lòng, mới vịn cái lưng mỏi nhừ bò dậy khỏi giường, bước qua mặc quần áo .
Buổi sáng mùng Một Tết, ánh nắng , nhưng khí vẫn lạnh buốt. Nàng ở cửa vươn vai, đột nhiên ă/n th/ịt thỏ nướng.
Lạ thật, rõ ràng là món ăn đến phát ngán, hôm nay đột nhiên thèm? Tiêu Tịch Hòa xoa mũi, vịn eo bắt thỏ.
Vì tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, hôm nay hành động của nàng khá bất tiệ/n, đuổi theo hai con đều bắt , đến con thứ ba thì tức giận.
"Hôm nay bắt ngươi thì họ Tiêu." Nàng hung hăng lập lời thề, rạp đất rình rập tiến gần con thỏ.
Con thỏ như cảm giác, nhanh chóng bỏ chạy, Tiêu Tịch Hòa lập tức đuổi theo.
Thấy con thỏ ngày càng xa, nàng chợt nản lòng, đang tính xem nên đổi sang họ gì, thì một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện.
"Ngươi cái ?" Cậu bé xách tai thỏ hỏi.
Tiêu Tịch Hòa ngẩn , cảnh giác đứa trẻ đột nhiên xuất hiện: "Ngươi là ai?"
Đứa bé năm tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, khuôn mặt còn bầu bĩnh nét trẻ thơ, nhưng đôi mắt lạnh lùng và quý phái, đó chỉ toát lên bốn chữ:
Thân thế bất phàm.
"Ngươi từ đến?" Tiêu Tịch Hòa hỏi tiếp.
Đứa bé chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng một tay xách con thỏ, một tay đưa về phía nàng, mặt cảm xúc : "Ôm."
Trái tim Tiêu Tịch Hòa lập tức tan chảy.