Đôi mắt dài hẹp, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng vặn và cặp lông mày như núi xa, vẻ phi phàm giống phàm nhân, nhưng đường nét sắc bén, ánh mắt đen trầm, khiến theo bản năng lơ dung mạo của , khí thế của cho kinh sợ.
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt, hỏi ngươi là ai, nhưng lời thốt là: "...Chúng hình như gặp ?"
Hỏi xong, đột nhiên nhận câu thiếu đắn, như thể cố ý bắt chuyện, nàng vội vàng giằng tay khỏi tay , nhanh chóng lùi một bước, "Ngươi là ai?"
"Tạ Trích Tinh." Người đàn ông mắt nàng, nhanh chậm .
Tim Tiêu Tịch Hòa hẫng một nhịp, phâ/n vân một lát hỏi: "Ngươi giế/t ?"
"Không giế/t."
"Ngươi là tử phái Côn Lôn?"
"Không ."
Không giế/t nàng, cũng tử Côn Lôn. Tiêu Tịch Hòa yên tâm, chuyện cũng tùy tiệ/n hơn: "Vậy ngươi đến Cốc Âm Trạch gì?"
"Tìm nàng." Tạ Trích Tinh trả lời.
Tiêu Tịch Hòa khó hiểu: "Tìm ?"
"Ừm," Hắn khẽ đáp một tiếng, đôi mắt luôn dừng nàng, khi mở miệng nữa giọng chút khàn khàn, "Ta tìm nàng lâu ."
Tiêu Tịch Hòa ngẩn : "Ngươi tìm ... Ngươi đây quen ?"
Tạ Trích Tinh .
Nàng mới tái sinh ba năm, ba năm luôn ở trong Cốc Âm Trạch, nếu quen nàng, thì chỉ thể quen nàng khi nàng biến thành du hồn.
Tiêu Tịch Hòa đối diện với một lúc, ánh mắt nhịn di chuyển xuống , càng càng thấy quần áo quen thuộc, khuôn mặt ... càng càng giống trong mộng của nàng?
Không lẽ thật sự đến tìm th/ù? nãy rõ ràng sẽ giế/t nàng... Không đúng, chỉ giế/t nàng, chứ hà/nh h/ạ nàng, lỡ như dùng hình ph/ạt với nàng, khiến nàng sống bằng ch/ết, chẳng còn đau khổ hơn giế/t nàng ?
Tiêu Tịch Hòa suy diễn một hồi, ánh mắt Tạ Trích Tinh cũng mang theo sự cảnh giác:
"Ta quen ngươi, ngươi tìm gì? editor: bemeobosua. Nói , chỉ là một luồng du hồn... Không đúng, còn tính là du hồn, chỉ là tàn hồn thôi, dựa khả năng của bản , từng chút một nuôi dưỡng thần hồn chỉnh mới thể tái sinh. Hiện tại là một mới, liên quan gì đến , nếu ngươi tìm th/ù..."
"Ta đến tìm th/ù." Tạ Trích Tinh ngắt lời nàng.
Tiêu Tịch Hòa khựng : "Vậy rốt cuộc ngươi tìm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-90-2.html.]
Tạ Trích Tinh chằm chằm nàng lâu, khi nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, khóe môi khẽ nhếch lên một chút: "Ta nhờ nàng giúp một việc nhỏ."
"Nhờ giúp?" Tiêu Tịch Hòa lộ vẻ khó hiểu, "Ta còn khỏi Cốc Âm Trạch thì thể giúp ngươi việc gì?"
"Không cần rời khỏi Cốc Âm Trạch, cũng thể giúp." Tạ Trích Tinh trả lời.
Tiêu Tịch Hòa mơ hồ cảm thấy đoạn đối thoại chút quen thuộc.
Nàng do dự một lát, vẫn nhịn sự tò mò: "Việc gì?"
"Cũng gì," Tạ Trích Tinh đưa tay vịn cột chống lều, thản nhiên mở lời, "Muốn nhờ nàng cùng song tu vài ."
Mắt Tiêu Tịch Hòa ngay lập tức mở to: "Ngươi gì?"
"Song tu, nàng với ." Tạ Trích Tinh bình tĩnh lặp .
Mắt Tiêu Tịch Hòa trợn to hơn: "Ngươi nữa xem."
"Song tu," Tạ Trích Tinh đôi mắt tròn xoe của nàng, nhịn , "Không rõ ?"
"...Ngươi t/hần ki/nh !" Tiêu Tịch Hòa nổi giận, "Dám trêu ghẹo bà cô ngươi, sống sống nữa !"
"Thì trong mắt nàng, đầu gặp mặt song tu, là trêu ghẹo ." Tạ Trích Tinh nhướng mày.
Khoảnh khắc Tiêu Tịch Hòa đối diện với ánh mắt , đột nhiên chút chột , nhưng nhanh phản ứng .
Người trêu ghẹo là nàng, nàng chột cái quái gì chứ!
"Đừng tưởng thời gian tu thành nhân hình ngắn mà sợ ngươi, ngươi mà còn dám năng xấc xược, sẽ liều mạng với ngươi!" Tiêu Tịch Hòa lấy hết can đảm đối chất.
Tạ Trích Tinh vẻ mặt chân thành: "Ta nghiêm túc, năng xấc xược."
"Ngươi còn ..."
"Ta là thể chất thuần âm, mắc bệnh âm hàn, chỉ thể song tu với nữ tử thể chất thuần dương mới thể sống sót." Tạ Trích Tinh ngắt lời nàng, "Nàng là thể chất thuần dương ?"
Tiêu Tịch Hòa sững sờ: "Ta... ."
"Vậy nàng thể cứu ." Tạ Trích Tinh cong môi.
Tiêu Tịch Hòa chút ngây .
Tạ Trích Tinh tiến lên một bước, bước trong lều: "Nàng cứu ?"