Ma Tôn mang thai con của ta [Xuyên sách] - Chương 89 (3)

Cập nhật lúc: 2025-11-14 17:38:29
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Tạ Thần ngoan ngoãn nghịch ngón tay, sự chú ý của một lúc lâu gọi một tiếng: "Nương..."

Cây đũa trong tay Tạ Trích Tinh khặc một tiếng gãy đôi.

 

Một chữ mơ hồ của tiểu Tạ Thần, như lưỡi kiếm s/ắc bén nhất đời, dễ dàng x/é t/oạc sự náo nhiệt và vui vẻ của buổi tối hôm nay.

Trong sự im lặng bao trùm, Tạ Trích Tinh Tân Nguyệt: "Sư nương, phiền lấy cho một đôi đũa khác."

"Được... , ngay." Tân Nguyệt vội vã cúi đầu rời , nhanh mang đũa trở về.

 

Mọi vốn dĩ ngay cả tiểu Tạ Thần một chút cũng ăn mừng, giờ đây chỉ tiếp tục dùng bữa, tiểu Tạ Thần tiếp tục nghịch ngón tay, như thể chuyện từng xảy . Chỉ là bầu khí đó quả thực còn ấm áp nữa, dùng bữa tối xong liền giải tán, ai đụng đến pháo hoa mua đặc biệt từ hôm qua.

 

Liễu An An một trở về phòng, xuống thở dài một , đầu chiếc giường trống cách đó xa.

"Ngươi khi nào mới về ," Nàng khẽ khàng , "Mọi thật sự nhớ ngươi."

Giường chiếu phẳng phiu, gối và chăn đều mới.

 

"Ta hôm qua giúp ngươi phơi chăn , nếu ngươi về hôm nay, còn thể ngửi thấy mùi ấm áp đó, ngày mai sẽ còn nữa... , chỉ cần ngươi về, sẽ giúp ngươi phơi."

 

"Mấy hôm dọn đồ, tìm thấy cây trâm yêu thích nhất của ngươi gầm giường, cứ tưởng là mất ở chợ nào đó , hóa căn bản mất, chỉ là do ngươi sơ ý rơi xuống gầm giường thôi."

 

Liễu An An trở , chằm chằm lên trần nhà: "Ngươi cũng quá , du ngoạn xa, đó cứ luôn chờ ngươi, ngày nào cũng mong ngươi sớm về... May mà thông minh, chỉ đợi ba năm liền đoán ."   =)))

 

"Chúng thật sự lâu nhắc đến ngươi, cứ tưởng họ đều quên ngươi , nhưng ngươi ? Tháng còn thấy cha trốn trong thư phòng ..." Liễu An An đột nhiên nghẹn lời, "Ông hình như thật sự già , trông nhăn nheo xí lắm."

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nàng thầm thì.

 

"Ngươi khi nào mới về, ngươi mau về , thật sự nhớ ngươi, tất cả chúng đều nhớ ngươi." Liễu An An vùi mặt gối, vai run rẩy ngày càng dữ dội.

Bầu trời đột nhiên tuyết rơi dày đặc, khoác lên bộ Dược Thần Cốc một lớp áo bạc.

"Đã mười năm ." Liễu Giang bên cửa sổ, yên lặng tuyết bay lả tả.

Tạ Vô Ngôn: " , mười năm ."

 

Hai thêm lời nào, chỉ im lặng. Tân Nguyệt nhanh chóng lau khóe mắt, bưng nóng đến cho hai .

Ở hậu sơn, A Dã vui vẻ chạy nhảy, Đại sư tỷ Liên Nhi ngày càng già canh giữ ở cửa động, thỉnh thoảng về con đường xa xôi.

 

"Đã mười năm , ngươi đợi nàng ." Mỏ Gà .

Liên Nhi bất động về phía , mặc cho tuyết lớn rơi đầy , vẫn cố chấp chờ đợi mà mỗi năm giao thừa đều sẽ xuất hiện.

 

Mỏ Gà gì nữa, chỉ yên lặng ở bên cạnh nàng, ba con vật còn lặng lẽ lưng , âm thầm lau nước mắt.

Hứa Như Thanh cao, mở bầu rượu uống vài ngụm, rượu cay nóng chạy xuống cổ họng, cũng tỉnh táo hơn vài phần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-89-3.html.]

"Còn rượu ?" Lâm Phàn hỏi.

Hứa Như Thanh ném túi Càn Khôn cho .

 

Lâm Phàn nhận lấy, tìm một bầu cũng uống cạn, nỗi uất nghẹn trong lòng cuối cùng cũng tan chút ít: "Ngươi những linh thú cố chấp như , rõ ràng đợi ..."

Hắn im lặng một lát, "Rõ ràng đợi , còn chờ gì?"

 

"Người cố chấp chỉ linh thú," Hứa Như Thanh liếc một cái, "Tiểu Thần ở cái tuổi và trí tuệ , An An dạy nó bao nhiêu 'dì dì' cũng , nếu nàng nhắc đến hàng ngàn mặt nó, mở miệng đầu tiên như ."

"Thiếu phu nhân thật là... khổ Thiếu chủ nhà chúng ." Lâm Phàn bất lực ôm mặt.

 

Hứa Như Thanh yên lặng , chỉ là nụ khóe môi luôn chạm đến đáy mắt.

Tuyết vẫn rơi mãi, gió lạnh gần như luồn qua khe cửa chui nhà.

 

Tạ Trích Tinh thiết lập kết giới chắn gió lạnh, giữ cho căn phòng luôn ấm áp, c/ởi hết đồ của tiểu Tạ Thần chỉ còn quần á/o l/ót, bế nó lên giường.

Tiểu Tạ Thần tám chín tháng tuổi thể vững, cái bụng nhỏ qua lớp áo l/ót vẫn thể thấy .

 

"Con béo quá, ăn ít thôi." Tạ Trích Tinh mặt cảm xúc .

Tiểu Tạ Thần chớp chớp đôi mắt như quả nho, ngoan ngoãn .

 

Trước đây rõ ràng giống hơn, giờ càng lúc càng giống ai đó. Tạ Trích Tinh chỉ im lặng một lát liền mềm lòng, một nữa đưa tay về phía nó. Tiểu Tạ Thần thấy cha ôm , lập tức nhào tới.

 

Tạ Trích Tinh ôm nó bên giường, giơ tay lên liền hình ảnh hiện .

"Nương." Tiểu Tạ Thần kiên định gọi.

Tạ Trích Tinh nhếch khóe môi: "Ừm, nương."

 

Đêm dần khuya, tuyết lớn vẫn ý định ngừng rơi, kèm theo tiếng pháo trúc thỉnh thoảng vọng từ xa, mang chút ý nghĩa Tuyết rơi báo điềm lành.

Thời gian từng chút trôi , màn đêm cuối cùng cũng kết thúc, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua bóng tối, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi.

 

Trời sáng , đỉnh núi Côn Lôn đột nhiên xuất hiện một mảng mây lành lớn, thu hút vô tử Côn Lôn vây xem.

"Nhìn cái thế , giống như trưởng lão nào đó độ kiếp thành công."

" ai gần đây sắp độ kiếp nhỉ?"

"Vậy mây , vì tụ tập ở Côn Lôn chúng ?"

"Trùng hợp thôi..."

 

Mọi bàn tán xôn xao, editor: bemeobosua. ai chú ý đến thung lũng âm u lạnh lẽo phía núi, một luồng ánh sáng trắng rơi xuống đất, hấp thụ vô điểm sáng dần dần hội tụ thành một bóng .

Đó là huyết mạch Lộc Thục duy nhất còn sót đời, là điềm lành sinh sở hữu sức mạnh chúc phúc và tái sinh.

 

Loading...