Tiêu Tịch Hòa ngơ ngác Tạ Trích Tinh, đột nhiên chút nên lời.
“Không đau nữa chứ?” Tạ Trích Tinh hỏi.
Tiêu Tịch Hòa im lặng gật đầu.
“Ngủ .” Tạ Trích Tinh , “Con hồ ly đó trúng một chưởng của , giờ hẳn đang thương nặng, nếu đám tu sĩ quá ngu ngốc, họ sẽ bắt nó.”
Tiêu Tịch Hòa gật đầu.
Tạ Trích Tinh giơ tay dập tắt đèn trong phòng, xuống trong bóng tối. Tiêu Tịch Hòa sờ vai lành lặn, nửa ngày mới một câu: “Thật ngươi cần .”
“Là bảo vệ ngươi.” Tạ Trích Tinh thản nhiên .
Tiêu Tịch Hòa biện minh: “Nếu nhờ ngươi giúp, ngươi cũng cần dính vũng nước đục , đều là của , liên quan đến ngươi, thể để ngươi …”
“Nói thêm một câu nữa, sẽ hôn ngươi đấy.” Tạ Trích Tinh đe dọa.
Mặt Tiêu Tịch Hòa đỏ bừng, tim đ/ập nhanh dữ dội.
“Ngủ .” Tạ Trích Tinh .
Tiêu Tịch Hòa hít nhẹ mũi, lặng lẽ xuống bên cạnh .
Đêm trăng tròn dường như ảnh hưởng khá lớn đến Tạ Trích Tinh, thường ngày là ngủ cùng, hôm nay ngủ say sớm, ng/ược Tiêu Tịch Hòa vốn ngủ nướng, đêm nay hề buồn ngủ.
Nàng yên lặng lắng thở của Tạ Trích Tinh, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cảnh kéo lòng. Trước đây vì quá sợ hãi nên nàng cơ hội nghĩ kỹ, giờ đây trong đêm khuya xem , nàng mới chợt nhận hành động lúc đó của là để đỡ đòn tấn công của hồ ly cho nàng.
Hắn đang xả cứu .
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước bọt, khẽ kéo cổ áo , quả nhiên thấy một vết m/áu rỉ , sắc lẹm c/ắt r/ách những vết thư/ơng lành khác, trông thấy mà kinh hãi.
Nàng run rẩy, cẩn thận đưa tay , chạm nhưng dám.
“Không đau.” Tạ Trích Tinh ngủ bất ngờ mở lời.
Tiêu Tịch Hòa: “… Sao thể đau.” Vừa mở miệng, nàng mới nhận giọng chút nghẹn ngào.
Tạ Trích Tinh nghiêng đối diện với nàng, lặng lẽ nàng xuyên qua bóng tối.
Rất lâu , đùa cợt nhếch khóe môi: “Ngươi hôn một cái, sẽ đau nữa.”
Tiêu Tịch Hòa hít nhẹ mũi, gì.
Tạ Trích Tinh cố tình như , là nàng cãi với vài câu, để chuyển hướng sự chú ý của nàng, nhưng nàng một lời, rõ ràng là mắc mưu.
Tạ Trích Tinh bất lực, chỉ thể nghĩ cách khác, nhưng còn nghĩ , tiểu cô nương đột nhiên nghiêng tới, nhẹ nhàng hôn lên vết t/hương của .
Tạ Trích Tinh sững sờ, khi đột ngột nàng, liền thấy môi nàng dính vết m/áu lấm tấm, đôi mắt đen như quả nho chăm chú thẳng .
Tiêu Tịch Hòa , nghĩ rằng thật sự hồ đồ , ngay cả lời d/ối của cũng tin, nhưng… cũng hối h/ận lắm.
Hai im lặng , cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng tuần tra của c/ấm quân, Tạ Trích Tinh mới khàn giọng mở lời: “Bảo ngươi gì ngươi liền , ngu ngốc ?”
Tiêu Tịch Hòa trả lời: “Để bôi th/uốc cho ngươi nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-82-4.html.]
Mắt Tạ Trích Tinh khẽ động, nửa ngày mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tiêu Tịch Hòa mò mẫm hộp thu/ốc trong bóng tối, mò mẫm giúp bôi th/uốc. Người phàm thị lực kém ban đêm, nàng chỉ thể cúi s/át Tạ Trích Tinh, mới miễn cưỡ/ng thấy vết thư/ơng ở .
Tạ Trích Tinh yên, thể cảm nhận rõ ràng thở của nàng phả vết thư/ơng, vết thươ/ng vốn đau đột nhiên tăng thêm một chút ngứa ngáy.
“Xong …” Tiêu Tịch Hòa xử lý xong vết thư/ơng cuối cùng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Trích Tinh cũng thư giãn hơn: “Ngủ .”
“Ừm.”
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ vuốt ng/ực , dù cách lớp áo, cũng thể cảm nhận rõ ràng nhịp đ/ập. editor: bemeobosua. Nàng tới mãi gần sáng mới ngủ , chỉ ngủ nửa canh giờ ngủ nữa, bèn lặng lẽ bước khỏi phòng, xuống bậc thềm cửa.
“Điện hạ,” Tiểu Phàn Tử thấy nàng, liền vội vàng chạy tới, “Điện hạ, cuối cùng cũng dậy .”
“Sao ?” Tiêu Tịch Hòa nhíu mày.
Tiểu Phàn Tử thở dài: “Người còn , tối qua xảy chuyện lớn ! Có yêu quái đột nhiên xuất hiện ở tẩm điện Hoàng hậu nương nương, kinh động sự an bình của nương nương, suýt nữa thương cả Hoàng thượng vội vã chạy đến!”
Mắt Tiêu Tịch Hòa giật một cái: “Phụ hoàng cũng ? Con yêu quái đó bắt ?”
“Đã ch/ết , là cung nhân bên cạnh nương nương, ẩn nấp trong cung nhiều năm,” Tiểu Phàn Tử nhắc đến chuyện vẫn còn sợ hãi, “Hoàng thượng tức giận vô cùng, lập tức triệu tập tất cả tu sĩ cung, chuẩn mấy ngày rà soát nghiêm ngặt cung, nhất định bắt hết tất cả yêu ma qu/ỷ quái ẩn nấp!”
Tiêu Tịch Hòa lòng thắt , qua loa vài câu chạy vội về phòng, nhắc nhở Tạ Trích Tinh nhất định cẩn thận.
“Yên tâm, hồi phục bốn, năm phần, bọn họ bắt .” Tạ Trích Tinh .
Tiêu Tịch Hòa thấy tự tin như , cuối cùng cũng yên tâm, dặn dò thêm vài câu vội vàng đến cung Hoàng hậu.
Mẫu hậu đáng thương của nàng hôm qua dường như thật sự kinh hãi, cả yếu ớt giường. Tiêu Tịch Hòa thấy đau lòng vô cùng: “Mẫu hậu!”
“Mẫu hậu .” Hoàng hậu yếu ớt.
Tiêu Tịch Hòa mắt đỏ hoe ôm lấy bà: “Con yêu quái đó thật đáng ghét!”
Hoàng hậu từ ái xoa đầu nàng.
Hai con ở bên một lúc, sắc mặt Hoàng hậu càng lúc càng mệt mỏi, Thần Đế bước cửa liền nhanh tới: “Sao sắc mặt càng tệ hơn ?”
“Hơi mệt.” Hoàng hậu .
Thần Đế lập tức về phía Tiêu Tịch Hòa, Tiêu Tịch Hòa hiểu ý dậy:
“Vậy con xin phép về , Mẫu hậu nghỉ ngơi cho khỏe, tối con sẽ đến thăm .”
“Đi , mấy ngày nay đừng lung tung.” Thần Đế dặn dò.
Tiêu Tịch Hòa gật đầu, khi ngoài loáng thoáng thấy Thần Đế ng/hiến răng :
“Trẫm thà liều cái mạng , cũng giế/t sạch yêu ma thiên hạ…”
Lòng Tiêu Tịch Hòa thắt , đột nhiên cảm thấy buồn bã nên lời.