Tiêu Tịch Hòa: “… Ồ.”
Hai im lặng một lát, Tiểu Phàn Tử thăm dò: “Là cãi với vị ?”
Tiêu Tịch Hòa mím môi: “Không hẳn là cãi .”
“Thế là cãi .” Tiểu Phàn Tử khẳng định.
Tiêu Tịch Hòa: “…”
“Dám cãi với Điện hạ, thật là phản trời , Điện hạ yên tâm, nô tài sẽ dạy cho một bài học, để cái gì gọi là uy nghiêm hoàng gia thể x/âm phạ/m, đảm bảo sẽ ngoan ngoãn phục tùng , dám điều hỗn xược nữa!” Tiểu Phàn Tử định dạy dỗ .
Tiêu Tịch Hòa vội vàng kéo : “Ngươi thôi .”
Tiểu Phàn Tử : “Nô tài nỡ.”
“Sao ngươi nỡ?” Tiêu Tịch Hòa cạn lời.
Tiểu Phàn Tử khẽ hừ một tiếng: “Người cãi với , mà cơm ba bữa vẫn đúng giờ đưa cho đấy thôi.”
Tiêu Tịch Hòa kéo khóe môi: “Đó là vì…”
“Vì ?” Tiểu Phàn Tử tò mò.
Tiêu Tịch Hòa thở dài: “Thôi, với ngươi mấy chuyện gì, đừng phiền nữa.”
Tiểu cô nương ưu sầu những bông hoa đầy sân, như thể đời còn gì thể khiến nàng vui vẻ.
Tiểu Phàn Tử nghĩ hồi lâu, đột nhiên thần bí : “Điện hạ, vui vẻ hơn ?”
Tiêu Tịch Hòa: “?”
Một khắc , nàng đặt bình rượu xuống, lảo đảo dậy.
“Điện hạ, ?” Tiểu Phàn Tử khó hiểu.
Tiêu Tịch Hòa: “Đi tìm Tạ Trích Tinh tính sổ.”
… Thôi , vốn chỉ nàng uống chút rượu cho vui, ngờ tiếp thêm dũng khí cho nàng. Tiểu Phàn Tử lập tức khuyến khích: “Nhất định cho sự lợi hại của Điện hạ, để dám chọc giận Điện hạ nữa!”
Tiêu Tịch Hòa gật đầu đồng ý, hùng hồn khí thế về phòng.
Tuy nhiên, khí thế của nàng bước một chân phòng, liền tan biến như quả bóng ch/ọc thủng.
… Tạ Trích Tinh gì sai , nàng dựa mà tìm tính sổ chứ? Nàng ngẩn ngơ ở cửa, hiểu đang nghĩ gì.
Rất lâu , Tạ Trích Tinh từ phòng trong bước , thẳng về phía nàng: “Đứng đó gì?” Vốn để ý đến nàng, nhưng nàng cứ yên động, tiếng thở ồn ào. =)))
Tiêu Tịch Hòa chậm rãi chớp mắt một cái, nửa ngày lấy hết can đảm đến mặt : “Chúng thể hòa hợp như ?”
Tạ Trích Tinh khẽ nhướng mày.
“Ta thích ngươi thèm để ý đến .” Tiêu Tịch Hòa nghiêm túc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-82-2.html.]
Thấy nàng đổ ngư/ợc , Tạ Trích Tinh : “Là ai thèm để ý đến ai?”
Tiêu Tịch Hòa khóe môi nhếch lên, đột nhiên một thoáng thất thần.
Nụ của Tạ Trích Tinh chợt biến mất: “Ta sớm tối về luôn trốn tránh.”
“Ngươi trốn cũng dám ngoài…” Tiêu Tịch Hòa nửa câu, đối diện với ánh mắt lập tức đổi lời, “Ta là sợ ngươi ngại, nên mới chạy ngoài.”
Tạ Trích Tinh mặt cảm xúc nàng: “Uống rượu ?”
Tiêu Tịch Hòa hít nhẹ mũi, trả lời mà hỏi ng/ược : “Ngươi thấy ngại ?”
“Ngươi xem?” Tạ Trích Tinh hỏi.
Tiêu Tịch Hòa nghĩ một lát: “Chắc là ngại, dù cũng là tự đa tình.”
Tạ Trích Tinh: “…”
“Thật cần thiết , sẽ nhạo ngươi.” Tiêu Tịch Hòa nghiêm túc .
Tạ Trích Tinh tức đến bật : “Ta ngươi , gì mà ngại?”
Vốn là câu dùng để giữ thể diện, Tiêu Tịch Hòa vui: “… Ngươi , tại với ?”
“Ta gì với ngươi?” Tạ Trích Tinh hỏi n/gược .
Tiêu Tịch Hòa: “Làm đó đó!”
“Làm nào?” Tạ Trích Tinh cạn lời.
Tiêu Tịch Hòa hít một lạnh: “Ngươi thừa nhận?”
Tạ Trích Tinh nhíu mày, định hỏi thừa nhận cái gì, nàng đột nhiên nhào tới. Hắn nhất thời kịp đề phòng, nàng đẩy ngã xuống đất, editor: bemeobosua. khoảnh khắc theo bản năng bảo vệ nàng, nàng cũng giật dây lưng áo , đưa tay vạt áo .
“Là đó!” Nàng .
Tạ Trích Tinh: “…”
“Ngươi tộc sói các ngươi chung tình ?” Tiêu Tịch Hòa tố cáo, “Chưa x/ác đ/ịnh qu/an h/ệ gì cả, ngươi tùy tiệ/n như thế, còn dám chung tình?”
Tạ Trích Tinh ng/hiến răng: “Buông .”
“Không!” Tiêu Tịch Hòa men rượu xông lên đầu, còn sờ soạng thêm hai cái.
Tạ Trích Tinh lập tức khẽ rít lên: “Buông!”
“Không đó!” Tiêu Tịch Hòa thấy gân xanh trán , lập tức đắc ý nhếch khóe môi, bàn tay đưa lòng ý định xuống.
Đồng tử Tạ Trích Tinh co , chút nghĩ ngợi lật đột ngột, tóm lấy hai cổ tay nàng đè nàng xuống .
Tư thế đảo ngư/ợc, lưng Tiêu Tịch Hòa dán sàn đá lạnh lẽo, cả nàng bỗng chốc tỉnh táo trở .
Tẩm điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc gấp gáp của Tạ Trích Tinh. Tiêu Tịch Hòa ngơ ngẩn yết hầu đang di chuyển của , hiểu cũng sinh một cảm giác nóng ran.