Tâm phúc cuốn cuồng chạy .
Mặt khác, Tiêu Tịch Hòa men theo con đường trọng binh canh giữ, một mạch chạy tẩm cung của Hoàng hậu. Người trong cung Hoàng hậu quen với sự hấp tấp của nàng, đang định bẩm báo, Tiêu Tịch Hòa xua tay, trực tiếp nhảy qua ngưỡng cửa: “Mẫu hậu!”
Lời dứt, một luồng ánh sáng đột nhiên lóe lên ở cửa phòng trong. Tiêu Tịch Hòa sững sờ, vội vàng chạy , nhưng chỉ thấy một Hoàng hậu đang bàn trang điểm.
“Hấp tấp như thế, thể thống gì,” Hoàng hậu đang soi gương chải tóc, thấy động tĩnh đầu quở trách, “Phụ hoàng con mà thấy, nhất định sẽ mắ/ng con đấy.”
“Người mới nỡ.” Tiêu Tịch Hòa , bắt đầu quanh.
Hoàng hậu bất lực: “Lại tìm cái gì nữa?”
“Con nãy hình như thấy một luồng ánh sáng, màu đỏ, to thế ,” Tiêu Tịch Hòa khoa tay múa chân, “Rồi đột nhiên biến mất.”
“Ánh sáng nào dùng kích thước để hình dung,” Hoàng hậu dở dở , “Hơn nữa mẫu hậu vẫn ở trong phòng, thấy ánh sáng con ?”
“ mà…”
“A, con cái ?” Hoàng hậu về phía nàng.
Tiêu Tịch Hòa đầu , mới thấy ở cửa treo một chiếc đèn lồng đỏ, lúc vẫn đang thắp nến.
“… Ban ngày ban mặt thắp nến gì?” Tiêu Tịch Hòa khó hiểu.
Hoàng hậu liếc nàng một cái: “Phụ hoàng con tặng.”
Tiêu Tịch Hòa trong lòng vẫn nghi hoặc, nhưng liền hỏi thêm nữa, mà ngoan ngoãn sán đến bên cạnh bà: “Con đường tới thấy nhiều binh sĩ, xem Phụ hoàng lo lắng.”
“Vẫn tìm thấy con yêu sói , thể lo lắng,” Hoàng hậu chấm chóp mũi nàng, “Nhất là còn một cô con gái luôn thích chạy loạn.”
Tiêu Tịch Hòa gượng: “Con cũng thích chạy loạn đến thế.”
Hoàng hậu , lấy một cây trâm cài lên đầu nàng, nàng chê nặng tháo xuống. Tiêu Tịch Hòa mật sấp đùi bà, thì thầm những chuyện nhỏ nhặt.
Ở cung Hoàng hậu một lúc, nàng cuối cùng cũng nhớ trong phòng còn một con sói đói, thế là khi chào tạm biệt Hoàng hậu liền .
Đi đến cửa, nàng đầu một cái, nhưng chỉ thấy chiếc đèn lồng khung cửa ánh nắng ban ngày, hề chút ánh sáng nào.
… Luồng ánh sáng nãy thấy, chắc chắn là phát từ chỗ ư? Tiêu Tịch Hòa nhíu mày, mang theo một bụng nghi vấn về tẩm điện.
Vì trong lòng bận nghĩ chuyện, nàng suốt đường đều lơ đãng, cho đến khi bước tẩm điện, thấy Tiểu Phàn Tử đổ vật đất bất tỉnh nhân sự, mới giật lao tới: “Tiểu Phàn Tử!”
Bên tai truyền đến một tiếng khẽ.
Tiêu Tịch Hòa đột ngột ngẩng đầu, đ/ập mắt là đôi tai thú. Nàng giận dữ: “Ngươi gì !”
“Giế/t .” Tạ Trích Tinh nhẹ bẫng.
Tiêu Tịch Hòa ngã xuống đất, nửa ngày mới nhận đúng: “Vậy vẫn còn thở?”
“Vì lừ/a ngươi.” Tạ Trích Tinh trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-80-3.html.]
Tiêu Tịch Hòa: “…”
“ sắp ch/ết .” Ánh mắt Tạ Trích Tinh u ám.
Tiêu Tịch Hòa vội vàng che chở Tiểu Phàn Tử: “Ngươi ý gì? Ngươi tại giế/t ?”
“Ngươi nên hỏi tại đây?” Tạ Trích Tinh hỏi ng/ược .
Tiêu Tịch Hòa chớp chớp mắt: “À đúng, tại đây?”
“Không ,” Tạ Trích Tinh kéo khóe môi, “Lén lén lút lút.”
Tiêu Tịch Hòa im lặng một lát, : “Dù ngươi cũng thể giế/t !”
Tạ Trích Tinh đối diện với ánh mắt cảnh giác của nàng, tâm trạng đột nhiên : “Hắn thấy , giế/t ?”
Tiêu Tịch Hòa ngừng , nửa ngày mới nghẹn một câu: “Ta thể giải thích, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi hợp tác…”
Một khắc , nước lạnh tạt qua, Tiểu Phàn Tử dội cho một trận lạnh thấu tim run rẩy tỉnh , thấy Tạ Trích Tinh liền vội vàng xông đến mặt Tiêu Tịch Hòa: “Hộ giá úc úc…”
“Yên lặng chút, giải thích.” Tiêu Tịch Hòa bịt miệng cảnh cáo.
Tiểu Phàn Tử hoảng sợ gật đầu.
Tiêu Tịch Hòa lúc mới buông , editor: bemeobosua. căng thẳng bảo vệ nàng phía , còn quên hỏi đàn ông đối diện: “Ngươi là yêu nghiệt phương nào?!”
“Ngươi quản .” Tạ Trích Tinh thản nhiên .
Tiểu Phàn Tử phẫn nộ: “Lớn mật! Ngươi tự tiệ/n xông tẩm cung Điện hạ, còn dám vô lễ như !”
“Thôi , đừng lải nhải nữa.” Tiêu Tịch Hòa liếc xéo , “Ngươi giải thích bản tại xuất hiện ở đây .”
Tiểu Phàn Tử sững sờ, nửa ngày một câu: “Ta, đến xem con thỏ của …”
“Đã nó nhát gan như chuột, ngươi còn xem cái gì mà xem.” Tiêu Tịch Hòa cạn lời.
Tiểu Phàn Tử khan một tiếng: “Người vì nó cả ngày khỏi cửa, nô tài sợ Hứa Như Thanh yểm bùa gì đó, nên đến xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Nghe vẻ hợp tình hợp lý, Tiêu Tịch Hòa gật đầu.
Tiểu Phàn Tử thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là khi phòng còn kịp m/óc thu/ốc đ/ánh ngất, nếu giờ phút thật sự khó giải thích.
Hắn giải thích rõ ràng, còn đàn ông mắt… Tiểu Phàn Tử cảnh giác Tạ Trích Tinh.
Tiêu Tịch Hòa thấy , cũng liếc Tạ Trích Tinh: “À, là nam sủng lén lút đưa từ ngoài cung về.”
Tiểu Phàn Tử: “!!!”
Tạ Trích Tinh: “…”
“Không cho bất cứ ai, nếu giế/t ngươi.” Tiêu Tịch Hòa đe dọa.