Tạ Trích Tinh , ai thể trả lời câu hỏi của . Hắn chằm chằm cuộn trục với lời lẽ chân thành hồi lâu, hồi âm thế nào... Con trai quan tâm thì thôi , đây là cha, thật sự mặt mũi nào mà từ chối một tiểu cô nương.
Tạ Vô Ngôn cân nhắc lâu, nghĩ ngợi vẫn thư hồi âm.
Hắn do dự quá lâu, khi Tiêu Tịch Hòa nhận thư hồi âm, là một canh giờ .
“Thế nào, đồng ý ?” Liễu An An cũng chuyện nàng mượn Tàng Thư Các, thấy cuộn trục đến liền vội vàng hỏi.
Tiêu Tịch Hòa chằm chằm cuộn trục hồi lâu, cổ họng động đậy mấy mà nên lời.
“Sao ?” Liễu An An giật lấy cuộn trục, xong liền lộ vẻ khó hiểu, “Cái gì mà ‘ thể cho mượn, nhưng ngươi lén lút , để khác phát hiện’?”
“... Chắc là thể tự quyết định, nên chỉ thể lén lút cho mượn.” Tiêu Tịch Hòa miễn cưỡ/ng .
Liễu An An bật : “Cả Ma giới còn chuyện thể chủ ư...”
Lời dứt, chợt nhớ đến một , giọng nàng im bặt.
Tiêu Tịch Hòa thu cảm xúc: “Dù nữa, mượn là , chuyện nên sớm nên chậm, đây.”
“Ta cùng .” Liễu An An vội .
Tiêu Tịch Hòa xua tay: “Không cần, tự là .”
“ mà...”
“Yên tâm .” Tiêu Tịch Hòa bất đắc dĩ.
Liễu An An im lặng một lát, chỉ thể ngầm đồng ý.
Tiêu Tịch Hòa khẽ thở , lấy phi hành pháp khí nghĩ đến điều gì đó: “Nói với sư phụ, khi trở về, tuyệt đối đừng một Côn Luân, nghi ngờ tra đang ở đó.”
“Ta sẽ với ngay.” Liễu An An vội vàng đáp.
Tiêu Tịch Hòa gật đầu, thúc đẩy pháp khí rời .
Đường từ Dược Thần Cốc đến Ma giới vẫn xa xôi như khi, nàng mới miễn cưỡ/ng hồi phục, khi đường chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm, tốc độ cũng chậm nhiều, quãng đường bình thường chỉ mất một ngày, nàng mất trọn một ngày rưỡi mới đến, khi bước chính điện của Tạ Vô Ngôn, khuôn mặt nàng trắng bệch, còn chút huyết sắc nào.
“Chuyện gì thế ?” Tạ Vô Ngôn kinh ngạc, “Bị thư/ơng ?”
“Bị b/ệnh một trận, còn đáng ngại nữa.” Tiêu Tịch Hòa đường dùng quá nhiều linh lực, lúc ngay cả chuyện cũng chút yếu ớt.
Tạ Vô Ngôn nhíu chặt mày: “Đang yên đang lành mắc bệ/nh, gặp rắc rối gì ? Có liên quan đến ngươi tra ?”
“Cũng một chút liên quan,” Tiêu Tịch Hòa , “Tôn thượng, ngài bây giờ thể đưa Tàng Thư Các ?”
“... Mặt trắng bệch thế , còn Tàng Thư Các gì, ngươi nghỉ ngơi vài ngày tính.” Tạ Vô Ngôn vung tay lên, nàng liền xuất hiện trong một căn phòng phụ lớn nhưng sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-75-3.html.]
Tiêu Tịch Hòa im lặng một thoáng định bước ngoài, tiếng Tạ Vô Ngôn truyền đến từ bên ngoài: “Nghỉ ngơi cho , một ngày hồi phục, sẽ đưa ngươi .”
Tiêu Tịch Hòa bất đắc dĩ, đành ngoan ngoãn xuống bên giường.
Nói cũng , quả thật mệt. Ban đầu nàng còn thể , dần dần bắt đầu ngả , từ lúc nào ngủ .
Tạ Vô Ngôn tuy cách nàng hai sân, nhưng vẫn luôn chú ý đến nàng, khi thấy thở đều đặn của nàng liền thu hồi thần thức, Ma thị bên cạnh thấy vội hỏi: “Có cần mời Thiếu chủ đến ?”
“Gọi đến gì, b/ắt n/ạt tiểu cô nương nhà ?” Tạ Vô Ngôn khẽ hừ một tiếng, “Truyền lệnh xuống, bất cứ ai cũng để tin tức về việc Tịch Hòa đến.” Lỡ như để đang “ngoài mặt tuân lệnh, lưng trái” thì .
Ma thị rõ nên vẫn tuân lệnh.
Ma giới vạn năm đều là ánh sáng lờ mờ, hề sự p/hân biệt ngày và đêm. Tiêu Tịch Hòa ngủ lâu, khi tỉnh linh lực cuối cùng cũng hồi phục chút ít.
... Chiếc q/uan t/ài đó rốt cuộc bằng gì, uy lực lớn đến . Tiêu Tịch Hòa bực bội vươn vai, tìm Tạ Vô Ngôn.
Tạ Vô Ngôn thấy nàng, liền trực tiếp : “Ngươi đợi một chút.”
Nói , gọi Ma thị đến: “Thiếu chủ ?”
“Bẩm Tôn thượng, chắc là đang bế quan ở Long Khê Điện, tiểu nhân hai ngày nay thấy ngài .” Ma thị cung kính đáp.
Tạ Vô Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đầu bắt gặp ánh mắt của Tiêu Tịch Hòa, nhất thời chút ngượng nghịu: “Cái đó, ý gì khác...”
“Ta ,” Tiêu Tịch Hòa xin , “Là gây phiền phức cho ngài .”
“Cũng tính là phiền phức gì,” Nàng như , Tạ Vô Ngôn trong lòng cũng thấy khó chịu, “Đi thôi, dẫn ngươi Tàng Thư Các.”
Tàng Thư Các ở góc phía nam nhất của Ma cung, ngày thường mười mấy tầng kết giới bảo vệ, qua chỉ là một cánh cửa mở bức tường bình thường, nhưng khi mở thì là một gian khác.
Lâm Phàn lật một cuốn liệt truyện, x/ác nhận cái tìm đặt về giá sách, còn bên cạnh thì trực tiếp ném xuống đất, chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, mặt đất chất đầy sách vở.
“... Thiếu chủ, tuy những liệt truyện tác dụng gì, nhưng ngài cũng cần hỏng chúng như chứ?” Lâm Phàn bất lực.
Tạ Trích Tinh để ý, tiếp tục tìm sách giá.
Lâm Phàn xoa xoa cổ, ngã vật xuống đống liệt truyện, vẻ mặt "nhân sinh còn gì luyến tiếc":
“Không ngàn năm một trận hỏa hoạn thiêu rụi nơi sạch sẽ ? Sao còn thể khôi phục ?”
Tạ Trích Tinh vẫn thèm trả lời .
Lâm Phàn nghiêng mắt: “Thiếu chủ, Uông Liệt c/hết ? Ngài vì còn tìm truyện ký của ?”
“Nói nhiều lời vô nghĩa gì?” Tạ Trích Tinh liếc một cái.
Lâm Phàn còn gì nữa, cánh cửa lớn đột nhiên phát tiếng động, đó là giọng của Tạ Vô Ngôn truyền đến, hai , editor: bemeobosua. trong chốc lát ăn ý trốn giá sách.
“Cánh cửa trừ Ma giới chi chủ thể trực tiếp mở , những còn chỉ thể dùng lệnh bài. Từ khi nhường vị trí Ma tôn, thì chỉ thể dùng lệnh bài ,” Tạ Vô Ngôn thở dài một tiếng, “Bây giờ cũng may là khi nhường vị trí giữ lệnh bài, hôm nay mới cái chuyện trộ/m đồ trong tẩm điện của con trai.”