71. Ta ngươi chịu trách nhiệm nữa
Tiêu Tịch Hòa ngủ lâu, khi mơ màng tỉnh dậy, nàng phát hiện vẫn ở trong gian nhẫn trữ vật, còn Tạ Trích Tinh đang câu cá bên bờ hồ cách đó xa, tay cầm một chiếc cần câu thô sơ.
“Chỗ chắc cá nhỉ?” Tiêu Tịch Hòa lười biếng đến bên cạnh .
Tạ Trích Tinh liếc nàng: “Không thử ?”
Tiêu Tịch Hòa : “Không cần thử cũng , chắc chắn cá.” Trong loại pháp khí gian , hiếm khi sinh vật sống tự sinh .
“Đừng phí công vô ích nữa, chắc chắn câu gì ,” Tiêu Tịch Hòa vươn vai, “Chúng ngoài , đồ ăn ngon cho ngươi, tiểu bảo bối cũng nên đói .”
Tạ Trích Tinh im lặng một lát, cuối cùng cũng đặt cần câu xuống: “Cũng , vài chuyện cứ cố gắng là .”
Tiêu Tịch Hòa , khoác tay : “Vài ngày nữa rảnh rỗi, sẽ cùng ngươi chỗ khác câu cá.”
Khóe môi Tạ Trích Tinh cong lên một chút: “Được.”
Hai chuyện khỏi giới chỉ, Tiêu Tịch Hòa hỏi ăn gì , Tạ Trích Tinh suy nghĩ kỹ lưỡng: “Hạt dẻ.”
“… Mùa gì hạt dẻ,” Tiêu Tịch Hòa bất đắc dĩ, “Phải một thời gian nữa mới chín cơ.”
Tạ Trích Tinh im lặng: “Vậy thì món khác , ăn gì cũng .”
“Ma Tôn đại nhân dễ tính như ?” Tạ Trích Tinh vốn cố chấp trong chuyện ăn uống, Tiêu Tịch Hòa còn tưởng khuyên nhủ thêm, ngờ thỏa hiệp nhanh đến thế.
Nàng ngạc nhiên một thoáng, thấy chút bất an: “Ma Tôn, ngươi tâm trạng ?”
“Có ?” Tạ Trích Tinh nhướng mày, thấy vẻ lo lắng của nàng thì : “Xem dễ tính quá cũng , lẽ nên gọi món gì đó…”
“Đừng đừng đừng, ngươi cứ dễ tính chút , lúc tìm hạt dẻ ở cho ngươi,” Tiêu Tịch Hòa từ chối khéo, “Ngươi cùng bếp ?”
“Khói lửa m/ù mịt, .” Tạ Trích Tinh lười biếng từ chối.
Tiêu Tịch Hòa chậc một tiếng: “Được , ai bảo Ma Tôn đại nhân chúng thể quý giá chịu khói dầu chứ, cơm cho ngươi, nếu ngươi thấy buồn chán thì dạo ở hậu sơn, editor: bemeobosua. Liên Nhi sư tỷ bọn họ đều ở đó, thì thể tìm Sư phụ uống , tìm Đại sư trò chuyện…”
“Nói nhiều quá, mau .” Tạ Trích Tinh bất lực.
Tiêu Tịch Hòa sờ bụng : “Đừng phiền cha nha, đồ ăn ngon cho con đây.”
Nói , nàng mới chạy về phía nhà bếp.
Tạ Trích Tinh bóng lưng vui vẻ của nàng, nụ khóe môi dần phai nhạt.
Tiêu Tịch Hòa chạy bếp, suýt nữa đ/âm sầm Sư nương, Tân Nguyệt kêu lên một tiếng vội vàng né tránh, vững mới trách yêu: “Vội vàng hấp tấp gì thế?”
“Làm chút đồ ăn cho Ma Tôn,” Tiêu Tịch Hòa ngoan ngoãn trả lời, “Sư nương thì ? Sao cũng ở trong bếp.”
“Ta cũng rảnh rỗi, thử món bánh gato mà con dạy đây, nhưng thế nào cũng xốp mềm , con xem giúp là .” Tân Nguyệt kéo nàng đến thớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-71-1.html.]
Tiêu Tịch Hòa liếc chiếc bánh gato xong của bà: “Có lẽ lòng trắng trứng đ/ánh đủ độ, đ/ánh thêm một lát nữa là .”
“Vậy thử xem.” Tân Nguyệt xắn tay áo bắt đầu đậ/p trứng gà.
Tiêu Tịch Hòa : “Sư nương nướng bánh , con sẽ đồ ngọt nữa, vài món xào cho .”
“Làm vài món thanh đạm thôi, tuy tu tiên giả thể chất cường tráng, nhưng dù bụng nó cũng lớn, cẩn thận vẫn hơn.” Tân Nguyệt dặn dò.
“Con , Sư nương.”
Tiêu Tịch Hòa đáp lời, bắt đầu chuẩn nguyên liệu, Tân Nguyệt lén nàng vài , gì đó nhưng do dự nên , kết quả là mãi tìm cơ hội.
Tiêu Tịch Hòa , chỉ nhanh nhẹn hấp cá, chuẩn nguyên liệu cho vài món xào khác, chỉ chờ cá gần hấp xong thì mới xào các món còn , để đảm bảo chúng thể lò gần như cùng lúc.
“Dùng linh lực giữ ấm là , cần gì phiền phức thế.” Tân Nguyệt bật .
Tiêu Tịch Hòa lắc đầu: “Giữ ấm lâu quá sẽ ảnh hưởng đến mùi vị, thích.”
Tân Nguyệt khựng : “Con đối với Ma Tôn thật .”
“Đương nhiên,” Tiêu Tịch Hòa hì hì, “Ai bảo là cha của con chứ.”
Tân Nguyệt gõ nhẹ đầu nàng, đang định thêm gì đó, Tiêu Tịch Hòa vỗ tay:
“ , con hậu sơn một chuyến, gần đây thích ăn giấm, hái quả chua về điều vị mới .”
Nói liền chạy khỏi nhà bếp.
Tân Nguyệt định thôi, nửa ngày chẳng lời nào, chỉ thể thở dài.
Thôi, đợi nó về hỏi . Tân Nguyệt lắc đầu, tiếp tục sức đ/ánh lòng trắng trứng.
Khi Tiêu Tịch Hòa chạy đến hậu sơn, mấy con linh thú đang ngủ cửa hang của Liên Nhi sư tỷ, thấy nàng nhẹ nhàng vòng sang phía bên núi, hái một ít quả chua định rời , ánh mắt bắt gặp những bông hoa xù xì đang nở cây xa.
Tâm thần nàng khẽ động, khóe môi nhếch lên.
Một khắc , nàng hăm hở xông bếp, nữa suýt đ/âm sầm Sư nương.
Tân Nguyệt bình tĩnh , lùi về phía một bước, thấy nàng vác một cành cây đầy hoa.
“Đang yên đang lành, con ch/ặt cây hạt dẻ gì?” Tân Nguyệt nên lời.
Tiêu Tịch Hòa chớp mắt: “Trên nở đầy hoa.”
“… Vậy thì ? Con thấy hoa ?” Hoa cây hạt dẻ trông chẳng khác gì cỏ đuôi chó, liên quan gì đến chữ .
“Không ,” Tiêu Tịch Hòa cẩn thận đặt cành cây xuống đất, ngẩng đầu Tân Nguyệt, “Ma Tôn ăn hạt dẻ, con dùng linh lực thúc đẩy những bông hoa nhanh chóng kết thành quả, Sư nương thể giúp con ?”
Thúc đẩy cả một cây quá khó, nên nàng chọn ch/ặt một cành mang về thúc đẩy.