“Sư phụ, sư nương.” Tạ Trích Tinh thuận theo mà gọi.
Tân Nguyệt : “Ngươi bụng lớn nên lâu, mau xuống .”
“Ngồi .” Liễu Giang cũng gật đầu.
Liễu An An lập tức nhường hai chiếc ghế liền kề: “Chỗ !”
Tiêu Tịch Hòa cảm kích , kéo Tạ Trích Tinh xuống.
Quả nhiên là vì thêm một , ngay cả Liễu An An cũng chút câu nệ, khi hai xuống, căn phòng lập tức im lặng. Tiêu Tịch Hòa đành cầu cứu về phía Đại sư .
Đại sư vốn chỉ xem trò vui, nhưng thấy Tiểu sư đáng thương như , đành đảm nhận trọng trách khuấy động khí:
“Bữa sáng hôm nay là bánh bao do Sư nương tự tay , hai loại nhân đậu đỏ và nhân thịt heo, còn sữa đậu nành và cháo kê, Ma Tôn nếm thử xem hợp khẩu vị .”
Tiêu Tịch Hòa lập tức gắp cho một cái bánh bao nhân đậu đỏ, Tạ Trích Tinh gắp lên nếm thử một miếng, khô, và cũng quá ngọt, hợp khẩu vị của lắm.
“Thế nào?” Tân Nguyệt vẻ mặt mong đợi.
Tiêu Tịch Hòa vội vàng truyền âm: “Tuyệt đối đừng…”
“Ngon,” Tạ Trích Tinh Tân Nguyệt, đồng tử đen láy đầy vẻ nghiêm túc, “Không thua Tịch Hòa.”
Tân Nguyệt : “Đâu lợi hại đến thế, ngươi đúng là quá lời .”
“Thật sự ngon.” Tạ Trích Tinh tiếp tục nhấn mạnh, khiến Tân Nguyệt càng thêm vui vẻ.
Tiêu Tịch Hòa thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cầm một cái bánh bao đậu đỏ ăn… Ưm, ngọt quá, hôm nay Sư nương bỏ nhiều đường thế gì? Nàng chớp chớp mắt, chợt từ đáy lòng bội phục Tạ Trích Tinh…
Quả hổ là Ma Tôn đại nhân, khi nàng đang lo lắng sẽ những lời vô nghĩa như ‘ ngon’ ‘tạm ’, thì học cách nịnh nọt.
“Ngươi nghĩ ai cũng ngu xuẩn như ngươi ?” Tạ Trích Tinh hiển nhiên thấu suy nghĩ của nàng, khách khí truyền âm.
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Ngươi ngu đần, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, thì ngươi đừng căng thẳng chứ, đừng tưởng nàng , ngay cả tốc độ ăn cơm của cũng chậm nhiều.
“Hai đứa định kết khế hôn lễ ?” Tân Nguyệt hỏi.
Tiêu Tịch Hòa hồn: “Con theo Ma Tôn.”
“Làm hôn lễ ,” Tạ Trích Tinh trả lời, “Nếu , tổ chức mười ngày nữa.”
Tân Nguyệt tỏ vẻ đồng tình: “Hơi gấp gáp, nhưng nếu kéo dài thêm nữa, bụng ngươi sẽ lớn, đến lúc đó mặc hỉ phục sẽ ,”
Nói , nàng bật , “ bụng bầu của nam tử vốn lộ rõ lắm, ảnh hưởng sẽ lớn.”
Tạ Trích Tinh nhếch môi, lưng thẳng tắp.
“Mười ngày nữa là , hai ngày chúng đưa lễ hỏi tới thôi,” nhắc đến chuyện , Liễu Giang chút bất mãn với Tiêu Tịch Hòa, “Đáng lẽ sớm hơn, nhưng cứ kh/ùng k/hùng đ/iên đ/iên thế nào mà cứ nhất quyết đòi một đến Bồng Lai, kết quả là trì hoãn đến tận bây giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-70-4.html.]
Tiêu Tịch Hòa gượng, âm thầm chịu m/ắng, ng/ược là Tạ Trích Tinh giúp nàng đỡ: “Sư phụ đừng trách, là vì th/ai tượng của con định, cần mượn Sinh Tử Tuyền an th/ai, nên nàng mới cùng con tới Bồng Lai.”
“Hóa ngươi một .” Liễu An An kinh ngạc.
Tiêu Tịch Hòa chớp chớp mắt: “À…”
“Đưa tay đây.” Liễu Giang Tạ Trích Tinh th/ai tượng định, lập tức .
Tạ Trích Tinh đưa tay , Liễu Giang thăm mạch một chút, thầm thở phào nhẹ nhõm:
“Xem những ngày dưỡng khá , nhưng đứa bé vẫn còn nhỏ, ngươi ăn nhiều hơn.”
“Đã rõ.” Tạ Trích Tinh đáp.
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Cả đời từng nghĩ tới, Ma Tôn đại nhân còn một mặt ngoan ngoãn như .
Ăn xong bữa sáng, chuyện hôn sự cũng bàn bạc gần như thỏa, Tiêu Tịch Hòa vốn định đưa Tạ Trích Tinh sắp xếp ở khách phòng, nhưng nghĩ đến khách phòng mỗi ngày bao nhiêu , một chút cũng thanh tịnh, đành thôi.
“Ma Tôn, ngươi nhẫn của ?” Tiêu Tịch Hòa mong đợi hỏi.
Tạ Trích Tinh suy nghĩ một lát, đồng ý.
Tiêu Tịch Hòa lập tức đưa gian nhẫn trữ vật.
Bốn con linh thú giờ đang chạy đ/iên cuồng ở hậu sơn Dược Thần Cốc, hệ sinh thái chúng phá hoại trong nhẫn một nữa hồi sinh, hiện giờ đang tràn đầy sức sống.
Tạ Trích Tinh xuống bên hồ, gối đầu lên một khúc gỗ nhắm mắt . Tiêu Tịch Hòa nhoài bên cạnh , đưa tay sờ sờ mặt : “Ngươi buồn ngủ ?”
“Ngươi xem?” Tạ Trích Tinh nhắm mắt hỏi ng/ược .
Tiêu Tịch Hòa khựng : “Ngươi sẽ … thức trắng đêm đấy chứ?”
“Ừm.”
“Nghe Sư nương đ/ánh nên yên tâm, gấp rút đến đây ngay trong đêm ?”
“Ừm.”
Tiêu Tịch Hòa , hôn lên mặt cũng xuống: “Vậy ngươi ngủ , ở bên cạnh ngươi.”
Tạ Trích Tinh cong môi, thở dần đều đặn.
Tiêu Tịch Hòa ở bên cạnh , lúc thì mây, lúc thì gió, bất tri bất giác cũng ngủ , editor: bemeobosua. kết quả là khi Tạ Trích Tinh tỉnh , nàng vẫn đang ngủ say, trong tay còn nắm ch/ặt túi Càn Khôn ở thắt lưng .
“Lười.” Tạ Trích Tinh véo nhẹ má nàng một cái, liếc thấy nàng nắm ch/ặt một góc túi Càn Khôn, chợt nghĩ điều gì đó.
Một khắc , lấy Tơ Duyên Thạch từ trong túi Càn Khôn, cân nhắc chốc lát đặt lòng bàn tay Tiêu Tịch Hòa.
Tơ Duyên Thạch nhỏ bé bao bọc bởi lòng bàn tay của hai , ngắn ngủi tỏa ánh sáng lấp lánh.