“... Vậy cứ thế kéo dài thêm một tháng? Không đúng, chỉ một tháng, cộng thêm thời gian Đại hội Thí luyện, ít nhất cũng hai ba tháng, mà đợi ?” Tạ Vô Ngôn cố gắng hết sức quên hai chữ ‘ở cữ’, nhưng khi chuyện vẫn thể kiểm soát biểu cảm kỳ quái.
Liễu Giang thích nghi nhanh hơn , trầm tư một lát về phía Tạ Trích Tinh: “Có thể để lão hủ thử một ?”
Mắt Tạ Trích Tinh động: “Làm phiền.”
Liễu Giang khẽ gật đầu, dậy đến mặt , : “Ta thể hạ một đạo cấm chế cho đứa bé trong bụng ngươi, khiến nó tạm thời phát triển nữa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ thể duy trì hai tháng, hơn nữa thì thể.”
Hậu duệ Lộc Thục sinh lực dồi dào, cấ/m chế của ông thể duy trì quá lâu.
Tạ Trích Tinh sắc mặt bình tĩnh: “Hai tháng, đủ .”
Tiêu Tịch Hòa mím đôi môi khô khốc, chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đột nhiên đè lên vai . editor: bemeobosua. Hai tháng... Nàng đột phá Kim Đan trong vòng hai tháng, mới thể giảm thiểu tối đa tổn thương cho Tạ Trích Tinh.
Liễu Giang thở dài một tiếng: “Trước khi bắt đầu, kiểm tra cơ thể ngươi một lượt.”
“Bắt đầu .” Tạ Trích Tinh hợp tác.
Liễu Giang thấy đồng ý, liền giơ tay lấy một luồng linh lực, lật tay đẩy nhẹ Thiên Linh Cái của . Chỉ thấy linh lực như chiếc đèn lồng nhỏ lấp lánh, thẳng xuống trong cơ thể , cuối cùng từ từ dừng ở bụng , bao bọc lấy một thứ phát ánh sáng ấm áp.
Là đứa bé.
Tiêu Tịch Hòa ngây chằm chằm khối sáng nhỏ bé, sự tò mò, sự bồn chồn bấy lâu nay vẫn cố tình đè nén, khoảnh khắc đột nhiên bùng phát, đến cả móng tay c/ắm lòng bàn tay lúc nào cũng . Không hiểu vì , nàng luôn cảm thấy ánh sáng lấp lánh , là đứa bé đang chào hỏi nàng, nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ kỹ, thấy thật nực .
... Vẫn chỉ là một t/hai n/hi thôi, t/hai n/hi gì ý thức, đều là nàng tưởng tượng quá mức. Tiêu Tịch Hòa thở dồn dập, nhưng thể rời mắt .
Tạ Vô Ngôn và Liễu Giang cũng ngừng chằm chằm khối sáng , chỉ Tạ Trích Tinh thần sắc thản nhiên, thậm chí còn cúi đầu một cái.
Một lúc lâu , khối sáng tắt , tim Tiêu Tịch Hòa thắt một cái, nhanh trấn tĩnh : “... Sư phụ, cơ thể Ma Tôn thế nào?”
“Không do nam tử ma/ng th/ai , đứa bé nhỏ hơn một chút, linh lực cũng thiếu thốn, cho nên sẽ tăng cường hấp thụ linh lực của mẫu... phụ thể,” Liễu Giang về phía Tạ Trích Tinh, “Khoảng thời gian ngươi triệu chứng buồn ngủ, mệt mỏi ?”
“Có, thường xuyên mệt mỏi, ảnh hưởng gì ?” Tiêu Tịch Hòa lập tức ném đứa bé đầu, căng thẳng hỏi.
Tạ Trích Tinh ngước mắt liếc nàng một cái, khóe môi khẽ cong lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-40-3.html.]
Tạ Vô Ngôn thu hết thần thái của con trai đáy mắt, khỏi thở dài trong lòng, cảm thán nhà họ Tạ sinh những kẻ si tình, một viên kẹo ngọt là thể ăn cả mùa đông, đây là , bây giờ con trai cũng , thật là khiến đau đầu. =)))
“Cái mất cái , cái giảm cái tăng lên, đương nhiên sẽ ảnh hưởng, nhưng khi hạ c/ấm chế, t/hai n/hi ngủ say, triệu chứng sẽ biến mất.” Liễu Giang xong, thầm niệm chú pháp trong miệng, đầu ngón tay dần tụ trận pháp thu nhỏ màu xanh chàm.
Một lúc lâu , ông đẩy trận pháp cơ thể Tạ Trích Tinh, Tạ Trích Tinh nhíu mày, nhanh giãn mày .
“Thế nào? Đau ?” Tạ Vô Ngôn căng thẳng hỏi.
Tạ Trích Tinh nhấm nháp một thoáng, mày mắt đột nhiên giãn : “Không đau, cảm nhận sự tồn tại của nó.”
“ nó vẫn ở đó, chỉ là ngủ thôi,” Liễu Giang nhắc nhở xong, sinh một phần do dự, “Hai tháng các con cũng nên suy nghĩ kỹ, rốt cuộc là .”
“Không cần nghĩ, sẽ .” Tạ Trích Tinh trả lời dứt khoát.
Tiêu Tịch Hòa vẫn câu đó: “Con theo .”
Liễu Giang thở dài một tiếng, nhưng cũng khuyên nữa.
“Chuyện đứa bé, hai tháng tiếp,” Tạ Vô Ngôn trở ghế, ngẩng cằm lên lạnh nhạt mở lời, “Bây giờ nên đến một chuyện chính sự khác.”
Liễu Giang vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Ngươi chuyện gì! Đồ ngươi to bụng con trai , lẽ nào cần đứa bé là thể chịu trách nhiệm ?!” Tạ Vô Ngôn tức giận vỗ đùi.
“Chú ý cách dùng từ.” Tạ Trích Tinh vui.
“Con đừng !” Tạ Vô Ngôn đậ/p đùi.
Nhìn thấy hậu quả của chiếc bàn, Tiêu Tịch Hòa trong lòng run lên, sợ tự đ/ập thương: “... Tôn Thượng, bình tĩnh .”
“Ngươi cũng đừng ,” Tạ Vô Ngôn chằm chằm Liễu Giang, “Đây là chuyện giữa những lớn chúng !”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Sao thành chuyện giữa những lớn ?
Liễu Giang tuy như bao che cho đồ , cũng cảm thấy đồ gì, nhưng sự thật là Tạ Trích Tinh m/ang t/hai, vốn dĩ c/hiếm lý của họ trong nháy mắt trở nên c/hiếm lý.