“ nếu ngươi , thì thể mua linh d.ư.ợ.c .” Tiêu Tịch Hòa dỗ dành.
Liễu An An thở dài: “Giá mà cách nào mua linh dược, cần giao thiệp với các tông môn khác thì mấy.”
Tiêu Tịch Hòa xuống bên cạnh nàng: “Vậy ngoài việc lấy m/áu Lộc Thục , còn cách nào khác ?”
Liễu An An nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Thật sự .”
“Gì ?” Tiêu Tịch Hòa tò mò.
Liễu An An nàng: “Không tìm Lộc Thục, tìm hậu duệ của Lộc Thục cũng .”
Tiêu Tịch Hòa hiểu: “Hậu duệ của Lộc Thục… chẳng cũng là Lộc Thục ?”
“Đương nhiên , thời thượng cổ, thần ma ph/ân biệt, linh thú và cũng thể s/inh c/on đ/ẻ cái, nhưng chỉ hậu duệ thôi thì , còn kế thừa huyết mạch và sức mạnh của Lộc Thục nữa.” Liễu An An kiên nhẫn giải thích.
Tiêu Tịch Hòa suy nghĩ kỹ một chút: “Thế giới kỳ ảo của các ngươi chơi cũng thật.”
Liễu An An thở dài: “Đáng tiếc, lớn chừng cũng từng thấy nào sở hữu huyết mạch linh thú thượng cổ, độ khó tìm hậu nhân Lộc Thục, còn cao hơn tìm Lộc Thục nhiều.”
Tiêu Tịch Hòa đối với chuyện khái niệm gì, nhưng cũng theo thở dài một tiếng.
Bên , trong Ma Cung.
Lâm Phàn mặt mày ngưng trọng, hóa một chén thu/ốc đen thành một đoàn hắc khí, chậm rãi đẩy bụng Tạ Trích Tinh. Tạ Trích Tinh sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, đáy mắt là một mảnh s/át khí.
Hắc khí dần dần , ngay lúc sắp biến mất , Tạ Trích Tinh đột nhiên bùng phát linh lực vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đ/ánh bay Lâm Phàn.
Lâm Phàn vội vàng điều chỉnh tư thế, nhưng vẫn đ/ập mạnh cây cột, trực tiếp nôn một búng m/áu.
“Không, … Cơ thể của ngươi tự động bảo vệ nó, gì .” Lâm Phàn , tùy t/iện lau vết m/áu ở khóe miệng.
Tạ Trích Tinh ghế, một tay nắm ch/ặt tay vịn, mu bàn tay nổi gân xanh: “Phải thế nào mới giải quyết ?”
“Đã thử hơn mười loại cách , căn bản giải quyết ,” Lâm Phàn bất lực, “Đứa bé giống như cây tre , hơn một năm tưởng chừng hề động tĩnh, kỳ thực là đang bám rễ sâu bên trong, đợi đến khi ngươi bắt đầu phản ứng, khí tức, nhịp tim, mạch đ/ập của nó hòa một với ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, nó sẽ ch/ết.”
Sắc mặt Tạ Trích Tinh xanh mét: “Lần cảm thấy đau bụng, ngươi tăng thêm liều th/uốc, chừng là .”
“Không , dùng linh d.ư.ợ.c bình thường, đ/ộc tính bên trong lớn đến mức thể đầu độ/c ch/ết hai Kim Đan, cứ tiếp tục tăng lên như , ngươi sẽ gặp nguy hiểm t/ính m/ạng.” Lâm Phàn chút suy nghĩ từ chối.
Nói xong, do dự một lát: “Thật sự , ngươi cứ sinh …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-29-6.html.]
Lời dứt, cây cột phía đột nhiên phát một tiếng động lớn, vội vàng né tránh, chỉ thấy cây cột lành lặn xuất hiện một cái lỗ lớn.
Khóe miệng Lâm Phàn giật giật: “Đại ca, bây giờ ngươi phát cáu với cũng vô dụng, đang thảo luận lý trí với ngươi… Ngươi thể vì g/iết ch/ết đứa bé, mà tự cùng c/hết với nó chứ?”
Tạ Trích Tinh ngước mắt, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Lâm Phàn rùng : “Ngươi, ngươi nếu dám cực đoan như , sẽ báo cho Tôn thượng đó!”
“Yên tâm,” Tạ Trích Tinh rũ mắt xuống, “Ta ngu ngốc đến thế.”
Lâm Phàn lúc mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì …”
“Cùng lắm là sinh b/óp c/hết,” Tạ Trích Tinh lạnh một tiếng, “Người qu/ỷ .”
Khóe miệng Lâm Phàn giật giật: “Nếu thật sự sinh , dù liều mạng , cũng tuyệt đối để ngươi b/óp ch/ết nó.”
Tạ Trích Tinh càng vui hơn.
“…Ngươi vui cũng cách nào, sinh , nó sống, chính là chủ nhân đời thứ ba của Ma Cung, thể để ngươi h/ại nó.” Lâm Phàn câm nín, “Chúng vẫn nên nghĩ cách để b/óp ch/ết nó ngay trong bụng, ít nhất ch/ết trong bụng, tính là h/ại một sinh mạng.”
Đại phu hai giới Tiên Ma đều cùng một quy tắc, tức là khi đứa bé giáng thế tính là sinh mạng, thứ đều lấy th/ai phụ… phu chủ, nhưng khi sinh là một đ/ộc lập , cho dù đứa bé chủ nhân tương lai của Ma Cung, cũng thể để mặc Tạ Trích Tinh g/iết chế/t nó.
Tạ Trích Tinh trầm mặt: “Những cách thể thử đều thử , còn thể cách nào nữa.”
“Để nghĩ xem…”
Lâm Phàn bóp cằm, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Tạ Trích Tinh rũ mắt cái bụng rõ ràng của , đáy mắt lóe lên một tia chán ghét. editor: bemeobosua. Theo lời Lâm Phàn, thứ ở trong bụng , lớn năm tháng , chỉ là bụng so với phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i bình thường nhỏ hơn nhiều, thoạt thấy .
bất cứ ai hiểu một chút, đều thể nhận sự khác biệt so với lúc bình thường, nên vì để che mắt khác, thời gian đều khoác áo choàng đen xuất hiện.
“Có !” Lâm Phàn đột nhiên nghĩ một chủ ý, “Bí cảnh Thức Lục Sơn sắp mở, chúng bắt Lộc Thục !”
“Lộc Thục?” Tạ Trích Tinh cau mày.
Lâm Phàn gật đầu: “Lộc Thục là thần thú bảo vệ trẻ thơ, biểu tượng cho đa tử đa phúc, nhưng nội đan của nó ng/ược , dùng nội đan thu/ốc, thể ngăn chặn th/ai nh/i mà tổn thương mẫu… phụ thể, tổn thương phụ thể, hiện tại xem , nếu ngươi giải quyết đứa bé trong bụng, thì chỉ con đường thôi.”
Tạ Trích Tinh cân nhắc một lát, mới ngước mắt : “Vậy thì .”