118. Cô Có Thể Cứ Theo Mãi Mãi
Bốn giờ sáng, sân tập nhỏ tối đen như mực, hai yên lặng dụng cụ tập thể dục, cho đến khi cơn gió lạnh cuốn ấm cuối cùng cơ thể.
"...Anh Tạ, ăn sáng thôi," Tiêu Tịch Hòa rụt cổ , " một tiệm ăn sáng, món bánh xếp thịt ngon."
Tạ Trích Tinh liếc cô: "Cái thứ đó ăn lúc còn nóng."
"Đương nhiên , thể để ăn đồ nguội chứ?" Tiêu Tịch Hòa dở dở .
Tạ Trích Tinh thấy cô hiểu, đành giải thích thêm: "Tiêu Tịch Hòa, thể đến những nơi đông ."
Tiêu Tịch Hòa ngỡ , mãi một lúc mới chân thành mở lời: "Anh Tạ, thực nổi đến mức ai cũng ."
Tạ Trích Tinh: "..."
Tiêu Tịch Hòa chọc ghẹo xong, đầu bỏ chạy. Tạ Trích Tinh lạnh một tiếng thong thả theo. Ban đầu hai , dần dần trở thành sóng đôi.
Tiêu Tịch Hòa rõ ràng quen thuộc với khu vực hơn, dẫn qua các con hẻm nhỏ, đến một tiệm ăn sáng khá hẻo lánh.
Mặc dù mới năm giờ, nhưng cửa tiệm ăn sáng nhỏ xếp hàng dài, hơn mười chiếc bàn nhỏ bên ngoài đều chật kín . Tạ Trích Tinh thấy náo nhiệt như , phản ứng đầu tiên là lưng bỏ .
Tuy nhiên, Tiêu Tịch Hòa chào ông chủ bán đồ ăn sáng: "Ông ơi, cho cháu thêm một cái bàn nhé, bạn cháu ngại lạ, tiệ/n chen chúc với khác."
Câu của cô thu hút sự chú ý của tất cả . Khóe miệng Tạ Trích Tinh c/o giậ/t, theo thói quen giấu mặt cổ áo. dù ghi rõ hai chữ 'từ chối' lên trán, vẫn một bà thím tiến gần, chằm chằm một lúc lâu.
Tiêu Tịch Hòa thấy như , nhất thời cũng chút căng thẳng. Chẳng lẽ... Anh Tạ nổi tiếng hơn cô tưởng?
Ý nghĩ nảy , bà thím về phía cô: "Tiểu Tiêu, yêu con ?"
Tiêu Tịch Hòa và Tạ Trích Tinh đồng thời khựng .
Tiêu Tịch Hòa phản ứng : "Không, , là ông ch..."
Chữ 'chủ' còn , bà thím vỡ lẽ: "Ông xã ? Kết hôn khi nào thế?"
Tiêu Tịch Hòa: "..."
"Chưa kết hôn, là bạn bè." Tạ Trích Tinh đột nhiên mở lời.
Tiêu Tịch Hòa vội vàng hùa theo: " đúng đúng, là bạn bè."
Bà thím gật đầu: "Xứng đôi thế , nên kết hôn sớm ."
Tiêu Tịch Hòa: "..."
Tạ Trích Tinh liếc cô, cũng phản bác thế nào, dứt khoát phản bác nữa.
Trong lúc mấy chuyện, ông chủ mang cái bàn nhỏ đến. Tiêu Tịch Hòa tự kéo đến chỗ vắng , chạy tới chạy lui lấy đũa và mang đồ ăn cho Tạ Trích Tinh.
Tạ Trích Tinh im lặng cô bận rộn, ý định giúp một tay. Bà thím nãy tiến đến gần: "Thảo nào Tiểu Tiêu chịu lấy con, con lười biếng như thế , cô gái nào dám gả cho con chứ."
Tạ Trích Tinh: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-118-1.html.]
"Mấy đứa ngôi như các con cũng hầu hạ quen , nên mới việc như thế. Sau lâu dài với nó, vẫn mau chóng sửa đổi ." Bà thím khuyên.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Tạ Trích Tinh: "Bác nhận cháu ?"
"Ối giời! Đại minh tinh chứ, ai mà ," Bà thím ha hả, "Con gái thích cháu lắm."
Tạ Trích Tinh cau mày, đang định gì đó, bà thím bí mật vỗ vai : "Yên tâm , sẽ cho ai khác , cũng xin chữ ký chụp ảnh với cháu. Cái gọi là gì nhỉ? Gọi là... gọi là giữ cách với đời tư của thần tượng, gần gũi với tác phẩm của thần tượng, con gái dạy đấy."
Bà thím , gặp những quen khác, liền theo họ.
Tạ Trích Tinh lặng lẽ Tiêu Tịch Hòa đang vớt trứng , tâm trạng đột nhiên .
Tạ Trích Tinh ở trong căn nhà nhỏ của Tiêu Tịch Hòa hai tháng. Trong hai tháng , Tiêu Tịch Hòa mỗi ngày đều trách nhiệm mua đồ dùng sinh hoạt, nấu ăn cho , thỉnh thoảng nửa đêm đưa ngoài dạo. Nếu chuyện, còn dùng điện thoại thông minh, Tiêu Tịch Hòa thực sự nghĩ đang nuôi một con ch.ó cỡ lớn nào đó ở nhà.
Cùng với trận tuyết lớn đầu tiên rơi xuống, mùa đông cuối cùng đến. Tạ Trích Tinh vẫn ở trong căn nhà nhỏ chịu . Tiêu Tịch Hòa còn gì, Lâm Phàn chịu nổi nữa.
"Các nghệ sĩ khác bắt đầu thương thảo cho các đêm nhạc lễ hội , nghĩ ?" Hắn hỏi.
Tạ Trích Tinh: "Chúc họ thành công."
Lâm Phàn: "..."
Lúc , Tạ Trích Tinh đang mặc đồ ngủ hoạt hình Tiêu Tịch Hòa mua, lười biếng dựa ghế sofa, ôm một gói khoai tây chiên quá khổ chậm rãi ăn, quan tâm đến quản lý sắp phát điê/n vì tức giận.
Người quản lý hít một thật sâu cố gắng bình tĩnh , nhưng khi mở lời vẫn đau lòng:
"Anh Tạ, xem bây giờ thành cái dạng gì , chút tự giác nào của một ngôi ?"
"Tự giác gì của ngôi ?" Tạ Trích Tinh liếc một cái.
Lâm Phàn đau đầu: "Gần đây soi gương ?"
"Vô lý. Gương của Tiêu Tịch Hòa ở ngay trong nhà vệ sinh, ngày nào qua cũng thấy."
"Có c/ởi hết quần áo soi kỹ ?" Lâm Phàn hỏi.
Tạ Trích Tinh bằng ánh mắt của kẻ b/iến t/hái.
"...Đại ca, phát hiện tăng cân nhiều ?" Lâm Phàn dứt khoát thẳng.
Tạ Trích Tinh khịt mũi một tiếng: "Không thể nào, bao giờ béo." Khi câu , rõ ràng cố ý quên chuyện ở đoàn phim Tiêu Tịch Hòa nuôi béo mấy cân.
Lâm Phàn thấy chắc chắn như , khỏi lạnh: "Anh nhất là soi gương , hẵng với câu ."
Nói xong, bỏ .
Tạ Trích Tinh trầm tư bóng lưng , mãi đến khi kéo cửa chuẩn bước , mới đột nhiên gọi : "Lâm Phàn."
"Gì?" Lâm Phàn bực bội đầu .
Tạ Trích Tinh ngước mắt: "Gần đây mới chọn lựa thế nào ?"
Lâm Phàn sững sờ: "Anh ..."