"Đa tạ Lão Tổ Tông." Tiêu Tịch Hòa lời cảm ơn, cùng phơi nắng một lát định rời . Nào ngờ định bước vài con linh thú non chặn .
Tiêu Tịch Hòa bất lực đầu: "Lão Tổ Tông, Bí cảnh tổng cộng chỉ lớn như thôi, Người ít nhất cũng nên nhẹ tay một chút chứ, nhiều thế nuôi nổi ạ."
"Hai hậu duệ duy nhất của bản tôn, một thì đòi Tuyệt T.ử Đan, một thì sống chế/t chịu thành sinh con. Nếu ban phúc cho chúng sinh nữa, bản tôn sống còn ý nghĩa gì?" Lão Tổ Tông hỏi ngư/ợc .
Tiêu Tịch Hòa giục sinh, vội vàng đầu bỏ chạy, mãi đến khi khỏi Bí cảnh mới phản ứng …
Hai hậu duệ duy nhất? Một sống ch/ết chịu thành sinh con?
...Là ai ? Không là con trai mới năm tuổi của nàng chứ? Tiêu Tịch Hòa lắc đầu, vội vã về Ma Giới.
Nàng bây giờ về giả vờ bế quan, đợi đến khi Lão Tổ Tông luyện xong đan d.ư.ợ.c sẽ hết chuyện cho . Lúc đó nếu vui, sẽ nhỏ nhẹ an ủi vài ngày, chuyện coi như qua.
Dù , chuyện gì mà giải quyết giường.
Đáng tiếc là nàng tính toán đến mấy, cũng địch trời tính.
Gần như ngay lập tức khi bước động phủ, Tiêu Tịch Hòa nhận bầu khí bên trong khác thường. Nàng khựng ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tạ Trích Tinh đang đó, vẻ mặt chút cảm xúc.
"...Đến từ lúc nào ?" Nàng gượng.
Tạ Trích Tinh nàng lâu, lạnh: "Ba ngày ."
Tiêu Tịch Hòa: "..."
Tức là ngay ngày nàng , đến .
"Tiêu Tịch Hòa, định giải thích với ?" Tạ Trích Tinh khoanh tay.
Tiêu Tịch Hòa lặng lẽ cọ qua nắm tay . Tạ Trích Tinh nheo mắt dài định tránh, nàng nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay .
"Làm nũng vô dụng." Tạ Trích Tinh chậc một tiếng, nhưng giằng tay , "Tại l/ừa ?"
Tiêu Tịch Hòa thở dài, đành hết sự thật, xong còn quên tỏ lòng trung thành: "Ta thật sự cố ý lừ/a , chỉ là cảm thấy dù , cũng sẽ để tâm lắm."
Nói xong, nàng khựng , " lo lắng mà, đối với , cũng giống như đối với , một chút chuyện nhỏ cũng dám lơ là."
"Không dám lơ là, nên d/ối để chia xa với ?"
Tạ Trích Tinh mắc mưu nàng. Trời mấy ngày nay đơn đ/ộc gối chiếc, cuộc sống khổ sở đến mức nào. lo lắng cho cái gọi là lĩnh ngộ của nàng, sợ quấy rầy đến nàng, nên nửa bước cũng dám đến gần đây.
Nếu đột nhiên cảm nhận động phủ còn thở của nàng, e rằng còn chịu đựng hơn hai mươi ngày nữa.
"Tiêu Tịch Hòa, từ khi nàng trở về, chúng từng xa lâu như ." Tạ Trích Tinh vốn nghiêm khắc hơn, cho nàng hậu quả nghiêm trọng đến , nhưng khi mở miệng toát vài phần tủi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-107-2.html.]
Tiêu Tịch Hòa sững sờ, lòng nàng lập tức tan chảy: "Tuyệt T.ử Đan cần một tháng mới xong, để đảm bảo vạn phần an , khi đan d.ư.ợ.c luyện xong chúng đều kiêng chuyện chăn gối. Ta chẳng sợ ngày nào cũng ở bên , sẽ càng thêm khổ sở ."
Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái: "Chẳng lẽ trong đầu chỉ mỗi chuyện đó thôi ?"
...Không ? Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt chân thành.
Tạ Trích Tinh tức giận bật , gõ nhẹ đầu nàng: "Yên tâm , dù là vì nàng, cũng sẽ vô cùng cẩn thận."
Hắn hiểu rõ tình trạng cơ thể hơn bất kỳ ai, đương nhiên sẽ vì nhất thời vui vẻ mà đ.á.n.h đổi những năm tháng bên nàng. Đương nhiên , những chuyện nhất thiết đến cùng, nếu thực sự nhịn , thì nhiều cách khác.
Tiêu Tịch Hòa đang cảm động vì lời hứa của , thì khi đối diện với ánh mắt , lưng nàng đột nhiên lạnh toát.
Một tháng chờ đợi Tuyệt T.ử Đan đó, nàng thế nào là 'vô cùng cẩn thận'. Là một xuyên từ thế giới hiện đại, editor: bemeobosua. nàng cũng là đầu tiên ý thức sâu sắc rằng, những ở thế giới tu tiên cổ đại , còn cách chơi đùa hơn bọn họ nhiều.
Một tháng , Tiêu Tịch Hòa uống Tuyệt T.ử Đan, cuối cùng cũng cảm giác chuyện đấy yên tâm. Tạ Trích Tinh thì trực tiếp hơn, xách nàng lên liền thẳng đến động phủ.
Tiêu Tịch Hòa nhận điều , lập tức liều mạng giãy giụa: "Chàng bình tĩnh chút! Bình tĩnh chút!"
"Ta bình tĩnh hơn một tháng ." Tạ Trích Tinh thản nhiên mở lời.
Tiêu Tịch Hòa cạn lời: "Một tháng rảnh rỗi lắm ?!"
Tạ Trích Tinh liếc nàng một cái, thèm để ý.
Tiêu Tịch Hòa đang định tiếp tục giãy giụa, ánh mắt chợt quét qua Tạ Thần và Lâm Phàn ở góc khuất, lập tức dừng , giả vờ như chuyện gì chào hỏi: "Đang học bài ?"
"Vâng." Tạ Thần trả lời.
Tiêu Tịch Hòa nặn một nụ , định gì đó thì Tạ Trích Tinh kéo .
"Phụ và Mẫu ạ?" Tạ Thần khó hiểu hỏi Lâm Phàn.
Lâm Phàn đang dạy y thuật khựng , thấy hai về hướng động phủ, suy nghĩ một lát : "Chắc là bế quan tu luyện."
"Mẫu càng ngày càng chăm chỉ ." Tạ Thần hài lòng.
"Chủ yếu là Thiếu chủ lãnh đạo ." Lâm Phàn cũng hài lòng theo.
Hai , tiếp tục giảng bài.
Tiêu Tịch Hòa chăm chỉ và Tạ Trích Tinh lãnh đạo cứ thế bế quan một năm. Đến khi một năm bước khỏi động phủ, Tiêu Tịch Hòa đột phá Kim Đan.
"Quả hổ danh là Thiếu phu nhân, ngộ tính thật , tư chất kém như mà cũng thể đột phá Kim Đan trong vòng một năm." Lâm Phàn cảm thán.
Tiêu Tịch Hòa xoa xoa cái eo đau nhức, vẻ mặt đầy sự tang thương. =)))