Bị ba như , cảm thấy lưng lạnh toát. chuẩn sẵn sàng để nhảy tránh bất cứ lúc nào, . thấy bức bích họa ở vách hầm mộ một khuôn mặt trắng toát. Người đầu to như cái đấu, khuôn mặt cũng lớn chừng đó, mặt vuông tai to, môi hai hàng ria mỏng dài. Vẻ mặt quỷ dị, mặt hổ, đuôi là chín con rắn, lấy mây khí nền. Nhìn trong bóng tối thật đáng sợ.
Mặt Dày : “Mặt chủ mộ trông như thế ? Không giống với nghĩ lắm.”
: “Đó là thần thú ăn thịt núi Côn Lôn trong truyền thuyết cổ đại, đặt ở đây để trấn giữ cửa mộ, sẽ động đậy , hù dọa ai cơ chứ?”
Đại Yên Điệp : “Từ thời Hán đến nay gần hai ngàn năm, mà bức bích họa vẫn còn tươi màu như . Bảo vật trong địa cung chắc hẳn cũng bảo quản .”
Điền Mộ Thanh : “Các đây là bích họa thời Hán ?”
Đại Yên Điệp : “Dưới hồ Tiên Đôn là cổ mộ thời Hán, đương nhiên bích họa trong mộ Hán là bích họa thời Hán.”
Điền Mộ Thanh : “ nghĩ đây là tranh thời Đường.”
nghĩ Điền Mộ Thanh là giáo viên của học viện Mỹ thuật, cô nhận bích họa thời Đường cũng gì lạ. Quan điểm của cô cũng trùng khớp với .
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
với Đại Yên Điệp: “Thần thú mặt hổ núi Côn Lôn là truyền thuyết thời Hán, nhưng bức bích họa quả thực mang đặc điểm kỹ thuật của đời Đường.”
Đại Yên Điệp nghi ngờ hiểu: “Sao là cổ mộ thời Đường ?”
: “ xem hoa văn chạm khắc âm cửa mộ, chắc chắn là của thời Hán.”
Đại Yên Điệp : “Thế thì kỳ lạ thật, cổ mộ thời Hán bích họa thời Đường?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-thoi-den-mo-ma-o-tien-don/chuong-85-chuyen-ma-o-nui-tiem.html.]
: “Những lời đồn chúng ở Phi Tiên Thôn, cho rằng cổ mộ từ thời Hán. thực đây là một Lăng mộ kiểu hợp táng. Địa cung khoét sâu trong lòng một ngọn núi. Từ thời Hán đến thời Đường, liên tục quan tài đưa an táng, cho đến khi trận động đất sụt hồ xảy đời Đường, cả ngọn núi chìm xuống nước, cô lập với thế giới bên ngoài cho đến ngày nay.”
Đại Yên Điệp ngạc nhiên: “Hơn một ngàn năm, từ thời Hán đến thời Đường, quan tài liên tục đưa địa cung . Những đó là ai?”
: “ cũng , tóm nhiều điểm .”
Bố cục của khu địa cung thể là đảo lộn càn khôn, thuận nghịch âm dương. Dù chìm đáy hồ hàng ngàn năm, bên trong địa cung hề dấu vết nước nhấn chìm. Quan tài ngọc, tượng vàng, xác khô mang mặt nạ vỏ cây, những ngôi nhà bao quanh đỉnh núi—tất cả đều toát vẻ quỷ dị, bí hiểm. Cho đến khi danh tính chủ nhân lăng mộ rõ, thứ vẫn như màn sương mù dày đặc mặt hồ, khiến thể thấu, thể hiểu nổi.
Mặt Dày : “Nghĩ thì đừng nghĩ nữa. Chủ mộ đang trong quan tài, chúng xem tự nhiên sẽ rõ.”
Đại Yên Điệp : “Đi trong hết sức cẩn thận, sát , đừng rời nửa bước.”
Chúng châm lửa hai cây đuốc, và Mặt Dày mỗi cầm một cây, hai còn cầm đèn pin. Từng bước sâu đường hầm mộ. Thấy đường hầm đục trong hang động ở lòng núi, trần nhà bằng phẳng, sàn nhà cũng bằng phẳng. Cách đó hơn mười mét một cánh cửa mộ giống hệt.
Mọi bước , đang định đóng cánh cửa đá , Đại Yên Điệp chợt : “Không , đừng đóng cánh cửa !”
hỏi mới , Đại Yên Điệp quên chiếc ba lô của ở đoạn đường hầm đó. Lúc nãy, sự chú ý của chúng thu hút bởi thần thú mặt hổ bích họa, bàn về bích họa đời Đường. Anh đặt ba lô xuống để lấy đuốc, quên cầm . Trong ba lô lương khô, t.h.u.ố.c lá và đuốc dự phòng.
Đại Yên Điệp : “Đó là những thứ cần dùng, lấy…” Nói định .
bảo Đại Yên Điệp chờ ở đây, giao ba lô của cho , một tay xách xẻng, một tay cầm đuốc, giúp tìm ba lô. Lúc nãy cùng ba , cảm thấy gì. khi một hơn mười mét, bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nơi lạnh lẽo tối đen, tường và sàn nhà bằng đá hoa cương xám xịt chút sinh khí.
Đến gần cánh cửa đá đầu tiên, tìm thấy chiếc ba lô đất. Nhìn về phía lối thì tối đen như mực, cách hơn mười mét, còn thấy ánh sáng của họ ở cánh cửa mộ thứ hai nữa. Lòng khỏi rợn , nhanh chóng chạy về hội họp với Đại Yên Điệp.
Ai ngờ, nhấc chân, phía đột nhiên phát một tiếng nổ lớn, đá vụn b.ắ.n tung tóe. chấn động đập tường hầm mộ, hai tai ù , đầu óc ong ong, khí huyết trong cuồn cuộn, cây đuốc tay cũng rơi xuống đất và tắt ngúm.