Ma Thổi Đèn: Mộ Ma Ở Tiên Đôn - Chương 73: Hồ Đáy Trầm Thành

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 12:45:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

dò hỏi: "Mộ hoang gò cổ thường bảo vật, nhiều năm như ai đến đào ? Bây giờ chẳng thường : 'Muốn giàu thì đào mộ cổ, một ngày thành vạn nguyên hộ' ?"

Lừa Rỗ : " bảo là chỗ đó tà khí kinh khủng , ai c.h.ế.t thì cứ đến đó đào mộ cổ ! Sợ nghèo chẳng lẽ sợ c.h.ế.t hơn ? Đào đồ nhưng mất mạng thì cũng vô ích. Hơn nữa, chẳng còn pháp luật ?"

: " thế, chỉ thôi. Dù căm ghét cái xã hội cũ tồi tệ đến mấy, chúng cũng thể càn , ?"

Đang chuyện với Lừa Rỗ, đột nhiên thấy lưng. thầm nghĩ: "C.h.ế.t , đừng để khác thấy những lời ." Quay , phía là một cô gái mày thanh mắt tú, trông hơn hai mươi tuổi. Cô lẽ từ toa ăn 10 sang, chuẩn về toa giường mềm 11 nghỉ ngơi. Đang giữa đêm khuya, tàu mấy . Để thoải mái, đặt hành lý của Lừa Rỗ chắn ngang lối , vắt chân chữ ngũ mải chuyện nên để ý cản đường.

Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)

thấy cô gái từ xuống , hình như chuyện và Lừa Rỗ về trộm mộ đào huyệt. Bước chân cô nhẹ, lưng bao lâu. lúc mới nhận , vội vàng im bặt, thu chân và lùi về . Cô gái "Đa tạ", cúi đầu ngang qua . ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ cô .

Thế nhưng, Lừa Rỗ : "Hừ, mặt thì ích gì, gối thêu hoa chỉ chứ dùng . Lấy vợ thì vẫn tìm như vợ , đừng thấy cô tay chân to thô, nhưng cắm đầu bếp, sinh con cày cấy, cái gì cũng giỏi..."

Cô gái đầy hai bước, thấy lời của Lừa Rỗ, đầu chúng một cái, dường như ý trách móc. Lừa Rỗ bối rối, nhận lỡ lời, vội vàng cúi đầu, trông như thể điều gì đại sai bắt quả tang. thì bận tâm, ngẩng đầu với cô gái: "Chúng , mau , ! Em gái , em cứ mạnh dạn thẳng về phía ..." Mặt cô gái đỏ lên, bước toa 11.

Lừa Rỗ thở phào nhẹ nhõm: "Cậu em giỏi thật đấy!"

: "Mấy cô nàng kiểu tự cho là đúng, từ trong xương tủy khinh thường đại bộ phận nhân dân lao động ở toa ghế cứng của chúng ."

Lừa Rỗ gật đầu: " thế. Anh gì cô mà trừng mắt. Chắc chắn là coi hai em dân lưu tán ."

Sau đó, hỏi Lừa Rỗ thêm nhiều chuyện lạ lùng ở núi Hùng Nhĩ, nhưng thông tin hữu ích thì nhiều.

Ngày hôm , chúng xuống tàu ở Nam Dương. Lừa Rỗ bắt xe qua hồ chứa Thủy Khẩu Vịt để về Lão Giới Lĩnh. Nơi đó gần Súng Mã Sơn phía Đông hồ Tiên Đôn và là con đường duy nhất để đến Kê Minh Đãng. chuyến của chúng tránh tai mắt khác, dự định vòng về phía Bắc hoang vắng của Lĩnh Giày Cỏ. Chúng cũng với Lừa Rỗ là sẽ hồ Tiên Đôn, bèn chào tạm biệt ở Thủy Khẩu Vịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-thoi-den-mo-ma-o-tien-don/chuong-73-ho-day-tram-thanh.html.]

Ba chúng chuẩn đầy đủ lương khô, hỏi thăm rõ đường , bắt xe sâu núi. Sau , khi sâu trong rừng, còn đường nữa, chúng vác ba lô vượt núi băng suối, dùng bản đồ và la bàn, mất hai ngày mới đến Lĩnh Giày Cỏ. Phía bên ngọn núi cao là hồ Tiên Đôn, nhưng thế núi cao vút, trùng điệp mây phủ, thực sự là một rào cản thiên nhiên thể vượt qua.

Trước khi trời tối, chúng đến chân núi. Ban đầu tưởng rằng tối nay nghỉ trong rừng núi hoang vu, đang lo lắng thì phát hiện một quán cổ chân núi. Bốn phía nối liền rừng cây, cây cổ thụ quấn quanh nhà, bậc đá và mái nhà mọc đầy cỏ thu, lá rụng chất đống. Cửa treo ổ khóa sắt gỉ sét, xem bỏ hoang hàng chục năm.

Hậu Liễm Bì : "Sắp tối , chỗ ngủ qua đêm thì còn gì bằng."

Đại Yên Điệp : "Ngủ đêm trong quán cổ hoang vắng cũng chút kích thích..."

Anh còn dứt lời thì Hậu Liễm Bì phá tan ổ khóa sắt, gạt cỏ dại cao ngang lưng sang một bên đẩy cửa bước . Ở sảnh phía Đông và sảnh phía Bắc của quán, một nơi sập nửa bên, một nơi mái nhà thủng một lỗ lớn. Chỉ sảnh phía Tây, dù ngoại vi thiếu sót, nhưng tường vẫn còn vững chắc. Trong sảnh đầy bụi bẩn và mạng nhện, ẩm ướt tối tăm. Chúng bật đèn pin lên soi, đột nhiên thấy ba cỗ quan tài.

Hậu Liễm Bì c.h.ử.i rủa: "Thằng cha nào thất đức thế, quan tài chôn xuống đất bày trong nhà để dọa ?"

: "Trên tàu Lừa Rỗ , vùng Tấn-Dư giải phóng một phong tục: nhà giàu thường đặt quan tài trong sảnh phía Tây."

Đại Yên Điệp : "Ừm, miền núi mê tín, đây là ý thăng quan phát tài (Quan tài đồng âm với "Quan Tài - Qīnguān Fācái")"

: "Không . Nhà giàu họ ba vợ bốn . Vợ hoặc c.h.ế.t thể trực tiếp chôn mồ mả tổ tiên, tạm dừng thi thể ở phòng Tây. Đến khi chủ gia đình mất, lúc đó mới cùng hạ táng. Tất nhiên, cũng chuẩn quan tài dưỡng thọ cho , khi đó trong nhà là quan tài rỗng."

Đại Yên Điệp khạc một tiếng, : "Thấy quan tài rỗng, mộ rỗng đều may mắn. Nghe quan tài rỗng là thứ đòi mạng . Trong nhà nhiều ít, đúng ba cỗ quan tài, mà chúng cũng đúng ba . Đừng... đừng để nó đòi mạng nhé!"

Hậu Liễm Bì quan tâm: "Quan tài cử động ! Chỉ là mấy tấm ván gỗ mục nát thôi, lẽ nào nó còn ăn thịt ?"

Đại Yên Điệp : "Cậu đấy thôi. Quan tài rỗng, mộ rỗng mà đặt đúng vị trí, tạo thành thế cục, thì thật sự là đòi mạng . Ông cố của giải phóng là một địa chủ, ông mua một mảnh đất ngoài thành. Chủ đất để nâng giá, lén đào tám cái mộ rỗng đất, tuyên bố là đất tổ tiên của nhà họ, đòi thêm tiền. Ai ngờ, kể từ khi đào tám cái mộ rỗng đó, nhà họ bắt đầu c.h.ế.t , c.h.ế.t liền tám , đủ lượng mộ rỗng. Cậu xem chuyện ? Cậu (chỉ ) cũng chuyện mộ rỗng đòi mạng chứ, ?"

gật đầu: " Lão Mù Y kể ..." khi đến gần hơn, thấy nắp quan tài đóng bằng đinh dài, rõ ràng chúng là quan tài rỗng!

Loading...