Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:46:18
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy nói thực lực là tôn, nhưng cuối cùng thứ tự vào bí cảnh vẫn phải dựa vào bối cảnh mà định. Mọi người từ lâu đã mặc nhiên chấp nhận quy tắc ấy, nên khi cánh cửa bí cảnh vừa mở, ai nấy đều theo trình tự đó mà lần lượt tiến vào.
Chỉ là, năm nay định sẵn là một ngoại lệ.
Đế Quân Tiên giới cùng các tông chủ đồng loạt ngã xuống đất, kẻ nào cũng sắc mặt khó coi đến cực điểm. Bọn họ lo lắng cho tương lai tiên – phàm hai giới, hoàn toàn làm như không nhìn thấy cánh cổng bí cảnh đang mở ra rực rỡ trước mắt.
Đế Giang vẫn đứng sừng sững giữa không trung, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống tất cả: “Không biết tự lượng sức mình.”
Trên mặt đất, mọi người giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng đến cả động đậy ngón tay cũng khó, đành cảnh giác nhìn chằm chằm Đế Giang, chuẩn bị liều c.h.ế.t phản kích nếu hắn lao đến lần nữa.
Nhưng Đế Giang lại chẳng hề tới gần, chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn qua bọn họ một lượt, sau đó ôm Nhạc Quy cùng Kính tiên tri tiến vào bí cảnh.
Lúc mọi người còn đánh nhau ầm ầm, Nhạc Quy đã vùi mặt vào lòng Đế Giang để khỏi phải chứng kiến, sau đó lại vì vòng tay hắn quá yên tĩnh ấm áp mà ngủ quên luôn. Mãi đến giờ phút này cảm giác được bản thân đang phi hành, nàng mới bừng tỉnh.
“Tôn thượng, người không sao chứ?” Nàng lo lắng hỏi.
Đế Giang nhàn nhạt: “Không ngủ nữa?”
【Bị phát hiện rồi.】
“Ngủ gì mà ngủ! Ta không hề ngủ nha.” Nhạc Quy nghiêm mặt nói: “Tôn thượng sống c.h.ế.t một đường, ta sao có thể an tâm mà chợp mắt được.”
Đế Giang khẽ cười.
Nhạc Quy dụi dụi mắt, một tay vẫn vòng qua cổ hắn, giờ mới nhận ra bọn họ dường như đang bay giữa một nơi giống như rừng rậm nhiệt đới, khắp nơi là đại thụ cao lớn ba người ôm không xuể, dây leo chằng chịt, không khí ẩm ướt oi nồng.
“Đây là đâu vậy?” Nhạc Quy nghiêng đầu hỏi.
Ngân hà lấp lánh
Vẫn nãy giờ im lặng, chiếc gương bỗng lên tiếng với vẻ tức giận: “Ngu ngốc, đây là bí cảnh!”
“Bí cảnh, cửa thứ tư?” Nhạc Quy lẩm bẩm, rồi ngẩn người: “Khoan đã, Tôn thượng, người vào bí cảnh làm gì? Muốn tham gia thí luyện à?”
“Loại bí cảnh kiểu trình tự này là mấy phế vật Kim Đan mới thích chơi.” Kính tiên tri lập tức lên giọng khoa trương: “Chủ nhân là ai chứ? Vạn năm qua tam giới chỉ có một người như thế, làm sao có thể đi tham gia cái trò thí luyện vô nghĩa này? Chủ nhân đúng là chủ nhân, chỉ với hai thành tu vi mà cũng đánh cho bọn họ không còn manh giáp, thực khiến ta vô cùng kính nể!”
Nhạc Quy nghe xong, liền thấy rõ: thứ này là sợ sau này Đế Giang tính sổ, nên đang liều mạng nịnh nọt.
Nàng chớp chớp mắt, hỏi: “Thế ngươi có biết tôn thượng vào bí cảnh làm gì không?”
Nó im lặng một thoáng.
“Còn kính nể gì nữa? Còn khoác lác không gì không biết nữa? Ngay cả tâm tư chủ nhân mình mà cũng đoán không ra, đúng là chẳng ra gì.” Nhạc Quy nghiêm túc vạch trần.
“Ta biết tất cả về quy tắc và sự việc trên đời, không phải mấy thứ trong lòng người.” Kính tiên tri tức giận.
“Thế thì ngươi đâu có gì cũng biết.”
“Ít ra còn giỏi hơn ngươi, cái đồ ngốc này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-93.html.]
“Ha, linh hồn bị nhốt trong mặt kính năm nghìn năm, cộng dồn lên thành mười lăm nghìn năm tuổi, mà đi so với ta, một thiếu nữ hai mươi xuân xanh, ngươi thật cũng nỡ đấy!”
Kính tiên tri: “…”
Hai kẻ một người một kính đang chuẩn bị cãi lộn tiếp, thì Đế Giang nhàn nhạt lên tiếng: “Câm miệng.”
Hai kẻ lắm lời lập tức im re.
Đế Giang mắt lạnh nhìn về phía trước, tiếp tục bay đi. Nhạc Quy rất muốn hỏi: nếu biết đường, thì cắt qua hư không mà đi chẳng phải nhanh hơn sao? Cớ gì lại phải bay mệt như vậy. Nhưng nàng biết, lúc này mà mở miệng chính là tìm đường ch·ết. Đế Giang tâm tình rất rõ là đang không tốt, ai lên tiếng trước là người xui xẻo đầu tiên.
Vì vậy nàng ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ hắn, sợ bị thả rơi xuống. Hai người một gương bay suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tới được điểm cuối của bí cảnh.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Quy vào bí cảnh, cũng là lần đầu thấy được nơi sâu nhất của bí cảnh có hình dạng gì. Không còn đại thụ, không bụi gai, thậm chí không có cả gió. Chỉ là một khoảng đất trống rộng mênh mông, yên tĩnh đến rợn người.
Linh cảm có gì đó không đúng, nàng lại vùi đầu vào áo Đế Giang, cho tới khi có một làn gió nhẹ thổi qua mới dám cẩn thận ngẩng đầu lên.
Trước mặt là một bãi cỏ xanh mượt.
Lúc này đại khái là buổi trưa, trời trong mây trắng, nắng không quá gắt, khắp nơi là cỏ và ao hồ trải dài, rất giống nơi ở của Quất Tử, nhưng lại trong lành thanh mát hơn nhiều. Nhạc Quy chạy ra giữa cỏ, hít một hơi thật sâu, đôi mắt lấp lánh nhìn Đế Giang: “Tôn thượng, nơi này là phàm giới thật sao?”
Đế Giang chỉ liếc nàng một cái, rồi thản nhiên bước về phía ao hồ. Nhạc Quy còn chưa hiểu ra sao thì gương trong n.g.ự.c đã khẽ nói: “Nơi này vẫn là một phần của bí cảnh, chúng ta vẫn chưa ra ngoài.”
“Chưa ra ngoài?” Nhạc Quy ngạc nhiên.
“Ừ.” Kính tiên tri xác nhận.
Nhạc Quy lập tức khẩn trương: “Vậy chúng ta sẽ gặp nguy hiểm gì nữa không?”
“Nguy hiểm thật sự đã sớm qua rồi. Nơi này chẳng khác gì thế gian bên ngoài, hoặc có thể nói chính là phàm giới, chỉ bị bí cảnh phong tỏa ngăn cách với thế giới ngoài kia.” Kính tiên tri giải thích.
Nhạc Quy nghe mà đầu óc rối bời, miễn cưỡng hiểu được đại khái ý: bí cảnh và thế gian giống như hai thành phố liền nhau, nhưng giữa đường bị chắn, không cho qua lại.
【Vấn đề mới đến đây, nếu bọn họ không thể quay về Ma giới, vậy thì tới nơi kỳ quái này làm gì?】
Ý nghĩ đó vừa thoáng hiện ra, nàng lập tức hỏi gương.
Gương trầm mặc một lát rồi đáp: “Nếu có thể quay về, hắn đã sớm quay rồi.”
“Là sao?” Nhạc Quy vừa hỏi vừa chạy tới chỗ Đế Giang: “Tôn thượng tôn thượng, chúng ta phải ở đây bao lâu? Tích Cốc Đan của ta hôm qua là ăn hết rồi, ta đói lắm rồi. Ngài giúp ta bắt cá nướng được không?”
Nàng vừa chạy vừa cười hì hì, đang định nói tiếp thì Đế Giang đột nhiên khụ ra một ngụm máu.
Nụ cười trên mặt Nhạc Quy lập tức biến mất, ngây ra một lúc mới hoảng hốt kêu lên: “Tôn thượng!”
Đế Giang sâu xa nhìn nàng một cái, rồi bất ngờ gục trán lên vai nàng. Sau đó cả người hắn như mất kiểm soát, ngã nhào xuống đất. Nhạc Quy hốt hoảng đỡ lấy, nhưng lại bị kéo ngã theo.
Nàng cuống quýt bò dậy, đưa tay định chạm vào mặt hắn, nào ngờ nhìn xuống, lòng bàn tay không biết từ khi nào đã dính đầy m.á.u tươi.
Nhạc Quy mở to hai mắt, giây tiếp theo liền thấy rõ, làn da trơn bóng của Đế Giang giờ đây loang lổ vết máu, thương tích dày đặc hiện rõ từng đường nét...