Trận thí luyện thứ hai còn chưa kết thúc, nhưng dưới đài tỉ thí đã tụ tập càng lúc càng nhiều người vây xem, ai nấy đều hưng phấn bàn luận sôi nổi, thi thoảng tranh cãi xem ai mới là người có khả năng đoạt giải. Chỉ riêng lão nhân kia, trầm mặc đứng trên một phiến đá phía đông nam, như một hồn ma lạc lõng giữa chốn nhân gian ồn ào.
Cảm nhận được ánh mắt Nhạc Quy, ông ta lập tức xoay người rời đi.
“Đuổi theo hắn!” Giọng Kính tiên tri đột ngột vang lên, dứt khoát quát to.
Nhạc Quy giật mình, vội khuyên nhủ: “Ngươi bình tĩnh đã, ta còn chẳng biết hắn là ai, đuổi theo rồi thì làm được gì? Hay là chúng ta đi tìm Tôn Thượng trước…”
“Mang ta đi theo dõi hắn! Ở trận tiếp theo, ta sẽ cược cả linh lực, giúp ngươi giành được hạng nhất!” Kính tiên tri gấp gáp ra điều kiện. Nàng hoàn toàn có thể trực tiếp khống chế thân thể Nhạc Quy để truy người, nhưng trước mặt đông người thế này, khống chế tay chân lâu dài dễ bị người khác nhìn ra sơ hở.
Lợi ích càng lớn, nguy hiểm càng cao. Nhạc Quy còn đang định tìm cớ từ chối thì nó càng nói càng dồn dập: “Vốn dĩ trận tiếp theo chủ nhân sẽ đích thân giúp ngươi, nhưng hắn hiện đang suy yếu, chưa chắc giúp được. Còn ta thì khác, chỉ cần ra tay là chắc chắn thắng. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, chỉ có giành hạng nhất mới có cơ hội trở thành vương hậu. Bỏ lỡ lần này, ai biết được khi nào chủ nhân mới chịu hứa trao ngôi vị chủ hậu một lần nữa?”
Lợi ích hấp dẫn khiến người ta khó cưỡng, Nhạc Quy đã bắt đầu d.a.o động. Kính tiên tri liền tung ra lá bài tẩy cuối cùng: “Nếu ngươi không giúp ta truy tìm hắn, đời này đừng mong lấy được Vô Lượng Độ!”
Nhạc Quy: “…”
Dù không hiểu vì sao nó ta lại biết chuyện mình đang muốn tìm Vô Lượng Độ, nhưng Nhạc Quy xưa nay thuộc dạng "lợi ích thì chưa chắc nhận lời, uy h.i.ế.p thì chắc chắn nhúc nhích" Thế là nàng lập tức quay người, từ đài cao hai mét không chút do dự nhảy xuống, lao ra ngoài như tên bắn.
Trận đấu tiếp theo đã bắt đầu, ánh mắt mọi người lại dồn về trên đài, chẳng ai chú ý đến Nhạc Quy đã xuyên qua đám đông, chạy về hướng mà lão nhân kia biến mất.
Ngân hà lấp lánh
“Hướng đông.”
“Rẽ ở ngã ba phía trước.”
“Tiếp tục chạy thẳng.”
Kính tiên tri như một kẻ chỉ huy nôn nóng không ngừng đưa ra chỉ dẫn, Nhạc Quy càng chạy càng xa, chẳng mấy chốc đã rời khỏi đám đông náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-71.html.]
"Còn chưa tới sao?” Kính tiên tri trong lòng n.g.ự.c càng lúc càng sốt ruột, Nhạc Quy dứt khoát lôi nó ra ngoài.
Trên mặt kính, ma khí đã gần như chuyển từ màu tím sang đen, Kính tiên tri gắng gượng giữ chút lý trí cuối cùng, chợt nói: “Đến rồi.”
Trước mặt là một bãi đất trống, Nhạc Quy nghi hoặc, đang định mở miệng nói không thấy ai, thì bỗng chân giẫm một bước ra ngoài, cảnh vật xung quanh liền như nước gợn sóng lan ra, giữa khoảng đất trống bỗng hiện lên một tòa nhà, mà nàng, tay cầm gương, đang đứng ngay trước cửa.
Nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ hồi lâu, Nhạc Quy lấy hết can đảm, đưa tay gõ nhẹ.
“Ai đó?” Giọng lão nhân từ trong viện truyền ra.
Nhạc Quy liền chỉnh lại giọng, cất tiếng: “Chào tièn bối, tại hạ là đệ tử Hợp Hoan Tông, tên gọi Quất Tử.”
Trong viện vang lên tiếng sột soạt, một lát sau lão nhân ra mở cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng: “Có việc gì sao?”
Nhạc Quy cười gượng, khẽ chọc nhẹ Kính tiên tri một cái.
“Không phải hắn.” Kính tiên tri đáp với giọng thất vọng rõ rệt.
【Không phải hắn? Vậy giờ làm gì? Này muội muội đừng im lặng thế chứ! Ta giờ phải nói cái gì đây?】
Không khí lặng thinh khiến lão nhân càng thêm nghi hoặc: “Tiểu hữu?”
Nhạc Quy cười gượng gạo, lão nhân liếc xuống thấy chiếc kính trong tay nàng thì hơi khựng lại, ánh mắt càn lộ vẻ kỳ lạ: “Đồ vật trong tay tiểu hữu hình như đặc biệt lắm nhỉ, có điều gì đặc biệt sao?”
“Dù không phải hắn, nhưng khí tức rất giống. Hỏi thử xem ông ta có quen biết một đôi phu thê trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi, giọng nói luôn nhẹ nhàng từ tốn.” Kính tiên tri nhanh chóng lên tiếng.
Nhạc Quy lập tức hỏi:
“Tiền bối, ta muốn thỉnh giáo ngài có quen biết một đôi phu thê trẻ khoảng ba mươi tuổi, nói chuyện rất nhẹ nhàng từ tốn không ạ?”
Lão nhân dừng lại một lúc rồi đáp: “Ý ngươi nói là chủ nhân của ta đúng không?”