Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 153: Chuẩn bị hôn lễ

Cập nhật lúc: 2025-11-08 12:45:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đế Giang xong tiếng lòng, quả nhiên mỉm :

“Nhạc Quy, c.h.ế.t?”

“Gì cơ? Ta mà.”

Tuy trong lòng lật đổ cả mâm bánh bao, nhưng Nhạc Quy vẫn cố giữ vẻ kiên cường, giả ngu như gì.

Đế Giang nhạt:

“Vậy định ngày mười tháng mười lăm. Một tháng chuẩn cũng đủ . Nếu ngươi gì cần, cứ thẳng, sẽ bảo lo.”

“Bảo lo?” Nhạc Quy hiếm khi bật : “Tôn thượng, đại hôn của chúng là chuyện trọng đại, giao cho kẻ khác chuẩn hết? Ngươi quá để tâm ?”

“Ta còn việc quan trọng hơn .” Đế Giang như thể giải thích.

Nhạc Quy là kiểu chỉ cần ngửi thấy cơ hội là vươn mũi lên:

“Còn chuyện gì quan trọng hơn việc chúng thành chứ?”

Đế Giang định đáp, chợt nhận điều , liền nheo mắt hỏi ngược :

“Đã là chuyện quan trọng thế, ngươi từng hỏi đến một ?”

Nhạc Quy: “…”

“Nếu hôm nay nhắc, ngươi định bao giờ mới hỏi?”

Mồ hôi lạnh sắp rơi, Nhạc Quy đành gượng, giọng phù phiếm mà chống chế:

“Kia, phận thấp hèn, hỏi cũng vô ích… Ta thật yêu cầu gì với hôn lễ cả, tôn thượng cũng , chỉ cần thể gả cho tôn thượng là vui .”

Nghe nàng , Đế Giang khẽ , giọng khó đoán:

“Cũng , mục đích của ngươi là thành . Còn nghi lễ, đúng là chẳng mấy quan trọng.”

Lưng Nhạc Quy lập tức cứng , liền vội giả ngu:

“Phải , chỉ mong gả cho thích, bây giờ ước mơ sắp thành hiện thực .”

Đế Giang nhạt, bình thản như thường:

“Bánh bao ngon ?”

Nhạc Quy giật thót, trong lòng xoay mười vòng nhưng ngoài mặt vẫn ngây thơ gật đầu:

“Ngon lắm! Người trong bếp bảo là tôn thượng dặn họ cho . Tôn thượng thật với , mà còn phát hiện chúng đúng là tâm linh tương thông, thèm bánh bao mấy hôm nay, ngươi liền sai cho ăn!”

Ngân hà lấp lánh

“Ngươi là hiểu chuyện như .” Đế Giang , giọng thâm trầm.

【Cái gì? Ý là gì? Hắn chẳng lẽ … Hôm nay tôn thượng thật , giống như đêm ở hồ Vong Trì hôm đó, thật trở khi , rì rầm bên tai, thở quẩn quanh…】

Lại là chiêu . Ngón tay Đế Giang ngứa ngáy, liền đưa tay véo má nàng, cảm giác ngứa trong lòng cũng tan .

“Tôn thượng, đau.” Nhạc Quy đầy tủi .

“Có lúc thật mở sọ ngươi xem, trong đầu chứa thứ dơ bẩn gì.”

Nhạc Quy: “…”

Phải nhịn, nhất định nhịn.

Trong lòng nàng gào thét, tiện tay đẩy tay , lui liền mấy bước, chỉ khi cách hơn hai trượng mới dám thở phào.

“Tôn thượng, sọ phàm nhân mà mở là c.h.ế.t đó, ngươi nhất đừng ý nghĩ nguy hiểm như .” Nàng nghiêm nghị khuyên can.

Đế Giang liếc nàng, chậm rãi hỏi:

“Hôn sự thật yêu cầu gì ?”

“Không nha, đều tôn thượng.” Nàng trả lời liền.

Câu , nếu đổi là phu thê bình thường, hẳn mang nghĩa tin tưởng, ỷ , bao dung. từ miệng nàng, chỉ một nghĩa: nàng chẳng hề để tâm đến cuộc hôn sự .

Tuy sớm nàng mưu đồ riêng, nhưng thấy dáng vẻ thờ ơ , trong lòng Đế Giang vẫn dâng lên một luồng khó chịu. Thứ khó chịu từ n.g.ự.c dâng lên, hóa thành một luồng khí đen u ám, trực tiếp tràn linh phủ.

Nhạc Quy vốn là động vật bản năng bén nhạy, liền bước nhanh vài bước, phá bỏ cách tạo, nhào tới ôm lấy , bá đạo hôn liên tiếp ba cái, mỗi cái đều dán chặt hơn cái .

“Thôi , thật cũng chút yêu cầu.” Nàng ngẩng lên thẳng : “Ta lễ phục cưới của Ma giới là màu đen, nhưng mặc đen, màu đỏ.”

“Ngươi mặc hỉ phục nhân gian?” Đế Giang nhíu mày.

Nhạc Quy lắc đầu:

“Không , chỉ mặc màu đỏ, vì đó là màu tôn thượng thích.”

Đế Giang khựng , ngước mắt nàng.

Ánh mắt Nhạc Quy trong veo, sâu thẳm, phản chiếu rõ ràng tình cảm dành cho , mê luyến, cũng chẳng si tình, mà là niềm vui giản dị mỗi khi , là mong cũng vui như nàng.

Hắn sống hơn vạn năm, cuộc đời dài đằng đẵng, nhạt nhẽo đến tẻ ngắt, nhưng đến chút chân tình , vẫn đủ sức nhận thật giả.

Luồng u ám trong lòng tan biến, chỉ còn một Đế Giang bình thản.

Nhạc Quy cúi đầu khẽ hôn môi , đang định lui , siết eo, kéo một nụ hôn sâu.

Giữa thở rối loạn, trong đại điện vốn tĩnh mịch bỗng vang lên âm thanh khác. Nhạc Quy miễn cưỡng lấy tỉnh táo, nhớ trong điện vẫn còn đám linh thức, mặt đỏ bừng, vội đẩy .

Đế Giang khẽ hừ, vung tay vẽ kết giới, che kín bộ tầm mắt .

Đến khi kết giới tan, Đế Giang biến mất, chỉ còn Nhạc Quy thất thần vương tọa, xiêm y chỉnh , còn mang dấu lộn xộn.

“Giữa ban ngày ban mặt, dám loạn trong đại điện, thật chẳng hổ.” Giọng tiểu Phi Yến trong gương vang lên, lạnh lùng châm chọc.

Nhạc Quy vội khép vạt áo, ấm ức kêu lên:

“Đế Giang… Hắn đúng là đồ cầm thú!”

Làm loạn nàng đến rối bời, còn thì áo mũ chỉnh tề, phẩy tay mất.

A Hoa: “…” Thôi, mặc kệ.

Đợi diễn đủ trò, Nhạc Quy mới lê gối run run, ngã lên giường cạnh cửa sổ, rút một hộp đan dược, nuốt một viên. Cảm giác yếu mềm và rã rời nhanh chóng tan , cơ thể cùng tinh thần dần trở bình thường.

“Dễ chịu thật…” Nàng vùi xuống giường, đập nhẹ hai cái, im nhúc nhích.

A Hoa vẻ mặt mãn nguyện của nàng, thế nào cũng thấy chướng mắt, bèn cố ý hỏi:

“Giờ thì sợ bí mật lộ nữa ?”

Nhạc Quy , nhoẻn môi thần bí:

“Yên tâm, khi thành , bí mật tuyệt đối sẽ lộ .”

A Hoa định phản bác “ chuyện đó”, thấy nàng vẻ chắc chắn, liền cảnh giác:

“Ngươi tính giở trò gì?”

“Ta với tôn thượng rằng ở quê nhà tục lệ, một tháng đại hôn, nam nữ nên gặp mặt. Dù gặp cũng giữ cách, tuyệt đối cận. Như thế mới sống đến đầu bạc răng long.” Nhạc Quy ung dung giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-153-chuan-bi-hon-le.html.]

A Hoa há hốc:

“Cái lời nhảm đó mà tin ?”

“Tin chứ, bằng chịu đáp ứng nhanh ?” Nhạc Quy đáp, nhưng xong thoáng do dự.

Kỳ thật, cũng chẳng nhanh gì cho cam. Khi nàng rụt rè hết câu đó, ngón tay Đế Giang khựng , ánh mắt nàng thật lâu mới gật đầu.

“Hẳn là tin.” Nhạc Quy như đang tự trấn an, gật đầu cái rụp: “Dù dạo cũng bận, … ừm, luôn .”

Cùng lúc đó, tại Tệ Ngạn đài sát bên, gian ma khí sắc bén xé rách, kế đó Đế Giang xuất hiện giữa phòng. Bên trong, một y tu đang thu dọn hòm thuốc, vội hành lễ:

“Tôn thượng.”

“Còn sống ?” Giọng Đế Giang nhạt nhẽo, ánh mắt quét về phía thanh niên đang giường, thở thoi thóp.

“Hồi tôn thượng, vẫn  c.h.ế.t.”

Kẻ dám đụng đến kết giới do chính tay lập, chịu lôi đình giáng xuống mà vẫn sống sót, đúng là phôi liệu trời sinh để tu ma. Huyết tính hiếu chiến trong Đế Giang rạo rực, đáy mắt lộ vẻ hứng khởi:

“Vậy đừng để c.h.ế.t.”

“Vâng.”

...

Không .

Gần đây, Đế Giang .

Thường xuyên thấy bóng ở Đê Vân phong, đêm chẳng về nghỉ, dáng vẻ như một kẻ độc cao quý, nào chút khí thế sắp thành hôn.

“Ngươi xem, ngoài nuôi ch.ó ?” Nhạc Quy thứ tám trăm hỏi A Hoa.

A Hoa nàng trong gương, hờ hững :

“Chính ngươi khi thành hôn nên ít gặp mặt, giờ ít gặp nghi phản bội ngươi. Ngươi thấy lắm chuyện quá ?”

“Ta là ít gặp, chứ bảo gặp! Với , Đê Vân phong rộng như , nếu thật sự , chúng ba đời cũng chẳng đụng mặt. Vậy tại nhất định ngoài?”

A Hoa điềm nhiên đáp:

“Chắc là lo việc chuẩn đại hôn.”

Thực tế, Ma giới đều đang vì lễ thành hôn mà bận rộn, nhất là Vô Ưu cung thì cuồng suốt ngày. Chỉ một Nhạc Quy vẫn ung dung, cứ như đám cưới đó chẳng dính dáng gì đến .

À, cũng vô tâm, nàng đang bận nghi ngờ Đế Giang chung thủy.

“Chủ nhân Ma giới kết hôn, chuyện rườm rà hơn cưới cả thôn ngươi cộng . Dù giản lược đến cũng bàn bạc ba ngày ba đêm, huống chi ngài chẳng hề định giản lược. Rất nhiều việc tự xác định.” A Hoa bổ sung.

Nghe đến đây, Nhạc Quy chột . Dù nàng cũng chẳng quy củ Ma giới, linh lực đủ để tham gia sắp đặt, ngoài cũng chẳng giúp gì . Nghĩ , nàng im lặng một hồi.

Thấy nàng bỗng yên, A Hoa sợ lỡ lời. Chưa kịp nghĩ thêm, Nhạc Quy đột nhiên hỏi:

“Việc gì mà chạy đến Tệ Ngạn đài xác nhận chứ?”

Tệ Ngạn đài, ai mà nơi đó? Chính là chỗ Vô Ưu cung ủ và cất rượu, cũng là nơi tử Hợp Hoan Tông cư trú.

“Đệ tử Hợp Hoan Tông ở đó từ tám trăm năm , chủ nhân cũng đến ít. Nếu thật gì với họ, từ lâu , việc gì chờ đến giờ.” A Hoa châm chọc.

Nhạc Quy liền bồi thêm:

“Trước thông suốt, bây giờ thông suốt .”

A Hoa: “…”

“Ngươi cũng thấy lý, đúng ?” Nhạc Quy nhạy bén nắm lấy sơ hở.

“Cũng đúng.” A Hoa thở : “Chủ nhân mà thể để mắt tới ngươi, chứng tỏ khẩu vị ngài cũng… khá lạ. Chứ bình thường nữ nhân nào dễ lọt mắt .”

Nhạc Quy mà chẳng thấy khích lệ gì, ánh mắt càng thêm u oán.

A Hoa mệt mỏi thẳng:

“Hay là ngươi hỏi thẳng chủ nhân ?”

“Ta dám.”

A Hoa: “…”

“Nếu là ngươi, ngươi dám ?”

A Hoa: “Ta cũng .”

Hai một lúc lâu, cuối cùng A Hoa thở dài:

“Vậy ngươi vòng vo một chút, Tệ Ngạn đài xem thử.”

“Được, ngươi dẫn .” Nói Nhạc Quy chạy ôm lấy chiếc gương đồng bàn.

Gương vốn to bằng cánh tay, nặng như đá, nàng ráng hết sức mới nhấc nổi. Nghĩ ngợi một lát, đặt xuống.

“Thôi, bỏ .” Nàng thản nhiên .

A Hoa: “?”

“Ta nghĩ kỹ , nam nhân tam thê tứ cũng là chuyện thường. Còn hơn hai chục ngày nữa mới cưới, gây thêm chuyện.” Nhạc Quy xuống gương, thầm nhủ: vốn định hôn lễ sẽ dùng Vô Lượng Độ trốn , chẳng tư cách đòi hỏi Đế Giang chung thủy. Giờ điều quan trọng nhất là khiến lễ thành hôn diễn suôn sẻ.

A Hoa ngờ nàng trở mặt nhanh như lật sách, trợn tròn mắt một lúc nghi ngờ hỏi:

“Có ngươi vẫn khỏi rối loạn tâm thần, còn mơ mộng dùng Vô Lượng Độ trở về ‘thế giới hiện thực’ ?”

“Làm gì , tỉnh táo mà.” Nhạc Quy bộ vô tội.

A Hoa nheo mắt:

“Tốt nhất là thật. Bằng , ngươi sẽ khổ đấy.”

“Tại ?”

“Vì Vô Lượng Độ thể đưa ngươi đến nơi vốn tồn tại. chỉ cần ngươi dùng nó, chủ nhân sẽ ngay. Khi đó ngươi khôgn , mà còn phát hiện ý định trốn chạy… Ngươi đoán xem hậu quả là gì?”

Nhạc Quy: “…”

“Hắn nhất định sẽ cho ngươi một bài học khắc cốt ghi tâm.” A Hoa lạnh giọng .

Nhạc Quy đáp khẽ:

“À, sợ quá cơ.”

【Đáng tiếc, thế giới hiện thực là thật. Chỉ là các ngươi thể vượt khỏi giới hạn tư duy, nên mới cố chấp cho rằng nó tồn tại.】

Lời editor: trở đây

Cầu donate ạ, xin 1 gói mì tôm thôi hehee

BIDV: 8804142114 - Lê Diệu Linh

Tiện thể pr truyện mới: Chuyện mà quỷ vương : Thông linh sư g.i.ế.c

truyện siêu siêu , huhu, truyện gì mà nó cẩu huyết quá chừng luôn , nữ chính năng lưc thông linh với linh hồn, hóa giải oan khuất của c.h.ế.t, tới nổi da gà cục cục tới đó

Loading...