“Ta sẽ mật báo thì nhất định sẽ , ngươi đừng xem thường .” A Hoa bực, nhưng cơn bực nhanh chóng tò mò lấn át: “Vậy ngươi giữ bí mật? Người bình thường chân tướng , khi gặp đương sự chẳng lẽ trong lòng lập tức liên tưởng ?”
“… Ngươi đừng hỏi giữ bằng cách nào, chỉ cần giữ là .” Nhạc Quy gắng vẻ trấn định.
【 Nói giỡn, ngu mà kể cho ngươi , một đêm ngắn ngủi đủ để trong lòng mười chương tiểu văn cưỡng chế ái tình. 】
Thấy moi gì, A Hoa lập tức thấy chán, đặt gương trở giá. Vừa chùi chùi, nàng bỗng ngẩn , kỳ quái, rõ ràng ghét nhất để y như cái gương trang điểm, giờ chủ động trèo đó? Ý thức điểm , A Hoa sững một thoáng, cùng điều chỉnh góc độ kính chui ngủ tiếp.
Đại điện rốt cuộc cũng yên tĩnh. Nhạc Quy đôi chân vẫn còn mềm nhũn, gắng gượng đến bên cửa sổ định xuống, nào ngờ chỗ nào đó bỗng truyền đến ê ẩm. Động tác nàng cứng đờ, đành cam chịu tìm một cái đệm mềm, vịn tường chậm rãi xuống.
Tôn thượng… quả thật quá hung hãn.
Nghĩ đến lúc rút tay còn mỉm nghiền ngẫm, gương mặt Nhạc Quy dâng lên một tầng hồng nhiệt.
【 mà cũng thua, lúc còn định độc chiếm thì túm lấy, trả y như thế. Vậy coi như hòa . 】
Nàng nhớ đến cảnh Đế Giang tối qua, ở trong tay liền biến thành phàm nhân thất tình lục dục, hô hấp hỗn loạn, khóe mắt phiếm hồng, yếu ớt đến mức chỉ một bàn tay nàng cũng đủ nắm lấy sinh mệnh . Nào còn giống thường ngày cao cao tại thượng, bày mưu tính kế, khí thế Ma Vương đại nhân.
【 … Xong , thế nhưng thấy chút đáng yêu. Đây chẳng cái gọi là “trùng thượng não” trong truyền thuyết ? Xong đời, chẳng lẽ sẽ mặt lạnh giặt đồ lót cho ?!】
Nguy cơ to lớn sinh , ánh nắng ngoài cửa sổ bỗng bóng ma che phủ. Nhạc Quy theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy nọ nơi cửa điện, lưng ma khí đọng , hòa ánh sáng mặt trời thành một vòng kim quang phủ quanh hình .
Từ tối qua đến giờ, đây là đầu hai đối diện. Mặt Nhạc Quy đỏ bừng, ngượng ngùng chờ bước về phía . Nào ngờ y chẳng mảy may dừng , chỉ quét mắt một cái khi ngang qua trung điện, thẳng hướng tẩm điện mất.
Ánh mắt … lạnh lẽo như rác rưởi.
Nhạc Quy: “…”
Đợi đến khi bóng dáng biến mất nơi hành lang, nàng mới bàng hoàng nhận lơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-148.html.]
【 Bị lơ? Ta thế mà lơ? Cái tên rác rưởi tối qua còn cùng quấn quýt, hôm nay coi như khí?! 】
Ngân hà lấp lánh
Nàng hít sâu, hướng về hành lang mà giận dữ mắng: “Đế Giang, mắng c.h.ế.t ngươi!”
A a a...
Tiếng vọng rung động lòng . Chỉ chốc lát, Đế Giang hiện , trong tay cầm một hộp đan dược điều dưỡng thể.
“Ngươi gì?” Khóe môi nhếch lên, biểu tình xưng là ôn hòa.
Nhạc Quy: “…”
Kết cục của việc lỡ mồm mắng chửi là: hộp thuốc ném , còn buổi tối thì tẩm điện, ở tiền điện mà qua đêm.
Nhạc Quy vốn ngủ cả ngày nên chẳng buồn ngủ, uống thuốc xong càng thấy sảng khoái, bèn kéo A Hoa trò chuyện.
Hai đủ chuyện linh tinh, đến thứ năm A Hoa định chui gương thì Nhạc Quy chợt bảo: “A Hoa, giúp một việc ?”
“… Lại gì nữa?” Giờ thấy hai chữ “giúp đỡ” là A Hoa lập tức cảnh giác.
“Cũng chuyện gì to tát.” Nhạc Quy vẻ thản nhiên: “Ngươi còn nhớ bằng hữu quen ở Đại hội Thí luyện Tam giới ?”
“Lý… Hành Kiều?” A Hoa lục tìm trí nhớ.
Nhạc Quy gật đầu: “, chính là . Ta hỏi, ngươi mối quen nào, giúp tra xem giờ ở , thế nào .”
“Đã tra, trực tiếp hỏi ?” A Hoa liếc nàng một cái đầy ẩn ý.
Nhạc Quy mắt sáng lên: “Ngươi ?”
“Không . Tiên tri kính rảnh rỗi đến mức theo dõi từng .”