“Hai thán.” A Hoa cắt ngang lời nàng: “Đó là thời gian thật sự ngươi trải qua. trong bí cảnh, dòng chảy thời gian giống bên ngoài. Một tháng ở trong đó, ngoài chẳng cảnh đổi dời, cũng đủ để còn kẻ mất, hiểu chứ?”
Nói xong, A Hoa bỗng lộ vẻ thương hại: “Không ngờ chứ gì, chỉ chớp mắt thôi mà ngươi một trăm hai mươi tuổi .”
Nhạc Quy: “…”
Từ lúc rời bí cảnh, nàng vẫn ngủ li bì, mãi đến gần Vô Ưu Cung mới tỉnh. Tỉnh dậy kịp gặp ai, nàng vội vàng tìm Quất Tử…
“Ngươi lừa ! Nếu thực sự hơn trăm năm, Quất Tử chẳng sớm quên ? Vì nó vẫn còn thiết với như ?!” Nhạc Quy như bắt sơ hở.
A Hoa ngờ nàng hỏi , nhướng mày: “Nó vốn là tiểu súc sinh tắm trong nước Vong Hoàn, ngươi đem nó so với phàm nhân mỗi ngày chỉ uống một gáo nước suối chắc?”
Nhạc Quy: “…”
【 Vậy thật sự một trăm hai mươi tuổi ? 】
Trong đầu mơ mơ hồ hồ, nàng vẫn cảm giác chân thật. Chỉ theo bản năng bước , kịp về Thiên Cao Cung khi trời tối. A Hoa hiểu, một phàm nhân bỗng dưng mất cả trăm năm tất sẽ chấn động, nên cũng để nàng yên tĩnh, hai lặng lẽ . Cho đến khi đặt chân cửa điện Thiên Cao Cung, Nhạc Quy mới khựng .
【 Nếu… nếu quả thật qua một trăm năm, nam chính giờ chẳng năng lực rèn tân Vô Lượng Độ ? 】
Càng nghĩ, lòng nàng càng xao động. Bởi với tính cách tiểu thiên sứ của nam chính, hễ bằng hữu nhờ, tất nhiên chối từ. Chỉ cần mở miệng, cần lo sợ tính toán, liền thể nắm lấy Vô Lượng Độ, nghĩ thôi thấy hạnh phúc!
Ngày , nếu là Nhạc Quy khi dự Tam giới thí luyện, hẳn nghĩ cách rời Ma giới tìm nam chính. bây giờ… nàng chần chừ, ngẩng đại điện. Mấy con u nính phát hiện nàng, nhảy khỏi giá chạy vui mừng đón. Những pháp khí linh thức cũng tỏa ánh sáng nhè nhẹ, lời chào đón.
Quan trọng nhất, nàng nhớ đến đêm mưa băng ở thôn Đào Nguyên. Đó là trận mưa băng thứ hai trong đời nàng, và tình cờ A Hoa , chính trận mưa khiến Đế Giang khôi phục vài phần linh phủ, suýt chút hóa thành hư .
“Ngươi ngốc đó gì ?” A Hoa hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-144.html.]
Nhạc Quy bừng tỉnh: “A… , gì. Chỉ là lâu lắm mới trở về, chút xúc động như quê hương .”
“… Thời gian bên ngoài là trăm năm, nhưng với ngươi mới chỉ hai tháng. Quê hương cái rắm .” A Hoa liếc nàng một cái.
Cứ ngỡ nàng sẽ cãi, nhưng Nhạc Quy im lặng. A Hoa ngập ngừng: “Ngươi… chứ?”
Ngân hà lấp lánh
“Ta thể chứ?” Nhạc Quy hỏi .
“Ai mà . Ngươi lúc nào cũng thần thần bí bí.” A Hoa , giả vờ thèm để ý.
Nhạc Quy khẽ , nàng, đám u nính đang rộn ràng chào đón, quyết định bước điện.
Nếu theo cốt truyện, lúc hào quang nam chính Lý Hành Kiều dần xuất hiện. tân Vô Lượng Độ vốn rèn khi kế thừa Vô Ưu Cung. Nay Đế Giang vẫn còn tồn tại, Vô Ưu Cung thể đổi chủ, thì việc thể chế tạo tân Vô Lượng Độ vẫn chắc.
【 Ta luyến tiếc Đế Giang. Chỉ là vì liều lĩnh rời Ma giới chờ một cái “Schrödinger” tân Vô Lượng Độ, chi bằng nắm chắc lấy Vô Lượng Độ vốn sẵn ở Vô Ưu Cung. 】
Lấy lý do đó để trấn an , cuối cùng nàng cũng nhẹ nhõm mà bước về phía bầy u nính.
Tuy đối với nàng chỉ mới hai tháng gặp, nhưng khoảnh khắc bước Thiên Cao Cung, Nhạc Quy chợt nhận nhớ nơi đến nhường nào. Lại nhớ về cảm giác bối rối khi đầu đặt chân đến đây, như thể chuyện kiếp .
Nàng ôm lấy một con u nính hôn một cái, lập tức con Slime màu xanh lá biến thành đỏ rực, kêu thét một câu “Lam mặt đậu nhĩ đôn trộm ngự mã” chạy biến về giá.
Nhạc Quy: “…”
Sau một thoáng yên ắng, nàng đầu hỏi A Hoa: “Nó thế là vui là giận ?”
“Ngươi tự xem?” A Hoa cạn lời, chỉ mấy con u nính khác.