Ở nơi khác, e khó bầu trời nào nồng đậm rực rỡ như Ma giới.
Nàng lặng lẽ ngắm cảnh, khi chân tướng, rốt cuộc cũng tìm một chút yên bình miễn cưỡng.
Một lúc lâu, Nhạc Quy bất chợt dậy: “Đi thôi, tranh thủ trời tối hẳn về thôi.”
Tuy A Hoa cùng, sức chiến đấu của nàng cũng tệ, nhưng Nhạc Quy vẫn mạo hiểm ở Đê Vân phong ban đêm.
“Ta còn tưởng ngươi định ngủ đây.” A Hoa ngạc nhiên. Vừa chân tướng xong, lẽ nán nhiều hơn chứ?
Ta cũng , nhưng nếu Đế Giang sinh nghi thì ?
Không giải thích nhiều, Nhạc Quy nhanh nhẹn dậy , kéo theo A Hoa cũng vội vã bước theo.
Ngân hà lấp lánh
Từ bờ hồ về chỗ ở ít nhất mười lăm phút bộ. Trước đây Nhạc Quy vẫn một , giờ thêm A Hoa, hai trò chuyện. Đột nhiên nàng chậm bước : “Ngươi thấy gì lạ ?”
“Lạ chỗ nào?” A Hoa ngơ ngác. Trời còn hẳn tối, cũng tới lúc yêu ma hỗn loạn, chẳng cảnh hoàng hôn bình thường thôi ư?
Nhạc Quy cau mày, đảo mắt quanh. Nàng rõ , chỉ cảm giác khó an lòng.
A Hoa quen với những cơn “thần kinh” thất thường của nàng, chỉ khẽ nhắc: “Đi nhanh lên, kéo lát nữa trời tối thật đấy.”
Nghe Nhạc Quy sững , vội sải bước. bao xa, nàng lẩm bẩm: “Dù vẫn thấy gì đó đúng.”
“Ngươi đa nghi quá, Đê Vân phong vốn thế mà.” A Hoa nhún vai.
Nhạc Quy vẫn yên tâm. Thêm một đoạn đường nữa, nàng bỗng khựng : “Ta ! Ngươi thấy ven đường cây cối càng lúc càng cao lớn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-143.html.]
“Thì ? Cây mà, chẳng bình thường vẫn lớn lên?” A Hoa bất lực.
“Ngươi hiểu.” Nhạc Quy nghiêm giọng: “Cây cổ thụ mấy trăm, mấy ngàn năm tuổi , đến giai đoạn thì tốc độ sinh trưởng cực chậm. Ấy thế mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thể bằng mắt thường sự đổi, chẳng quá bất thường ?”
A Hoa nàng thao thao mà khỏi bật . Đang định giải thích: các nàng chỉ rời hai tháng… thì xa xa thấy một gánh gánh hát tới.
Người là một lão nhân. Chính là Nhạc Quy từng gặp khi mới tới Đê Vân phong để hỏi đường, cũng là kẻ đầu tiên mang thức ăn đến cung cho nàng. Nhạc Quy lập tức nhận , vội chào hỏi.
“Vương hậu!” Lão nhân thoạt tiên sững sờ, mừng rỡ hành lễ: “Thật là lâu gặp! Ngài vẫn xinh như đầu tiên thấy.”
Ta mới hai tháng thôi mà? Sao giống như biệt ly nhiều năm? Nhạc Quy dở dở , đỡ ông dậy: “Ta còn thành cùng tôn thượng, vương hậu gì cả.”
“Cũng sắp . Tôn thượng khi về sai báo tin chuẩn hôn lễ, chắc chỉ ít ngày nữa là thể uống rượu mừng.” Lão nhân nịnh nọt.
Nhạc Quy ngờ Đế Giang còn đặc biệt phái về báo tin. Theo bản năng, nàng sang A Hoa. A Hoa chỉ nhún vai, tỏ ý gì.
Lão nhân vốn chẳng thấy A Hoa, thao thao nịnh bợ một hồi, khiến Nhạc Quy gượng đến cứng mặt, vội kiếm cớ rút lui.
“Sau gặp mấy chuyện đó cứ mặc kệ. Ngươi là vương hậu, thích thì bảo bọn họ im miệng. Không cần gượng gạo với họ.” A Hoa nhắc khẽ.
Nhạc Quy xoa xoa khuôn mặt : “Ta chẳng qua công lâu , quen kiểu cúi đầu hầu hạ, giờ quen ‘ông chủ’ thôi… À, mà lão nhân lẫn trí ? Ta mới hai tháng, mà ông như nghĩ cả nửa ngày mới nhớ là ai.”
Nàng nhớ rõ ánh mắt ông , đó rõ ràng là đang cố sức hồi tưởng.
A Hoa liếc nàng: “Đối với phàm nhân, cho dù nhờ nước ở Vong Hoàn mà trường ính bất tử, thì năm tháng vẫn khiến ký ức dần phai. Các ngươi xa trăm năm gặp, ông còn nhớ ngươi là tệ .”
“Khoan , cái gì gọi là trăm năm?” Nhạc Quy lập tức níu chặt lấy nàng, “Ta chẳng mới …”