Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-08-30 14:55:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giao dịch dứt, A Hoa liền kiệt sức ngã phịch xuống đất. Nàng còn kịp hồn thấy Nhạc Quy lảo đảo bước thẳng mép hồ, dáng vẻ như sắp rơi tòm xuống. A Hoa giật hét: “Ngươi gì?!”

“Đi tìm ch·ết.” Nói xong, “bùm” một tiếng, Nhạc Quy nhảy ùm xuống hồ.

A Hoa: “…"

Thoạt đầu A Hoa còn tưởng Nhạc Quy chỉ giở trò, nhưng đợi mãi vẫn thấy ai nổi lên, bọt nước mặt hồ cũng loãng dần, lúc mới nhận , hốt hoảng lao tới kéo .

Rào rào!

Một trận b.ắ.n nước trong trẻo, Nhạc Quy túm lên bờ, hai mắt vô hồn trân trân trời cao, còn tiện thể phun một ngụm nước.

“Ngươi tới thật luôn hả, đáng ?” A Hoa vốn là hồn thể, dẫu xuống hồ vẫn khô ráo, song Nhạc Quy ướt như chuột lột cũng vô thức lau mặt theo: “Chủ nhân tiếng lòng ngươi thì ? Cùng lắm là… x·âm p·hạm chút riêng tư thôi. Riêng tư, từ chẳng ngươi còn dạy ? Huống chi hai ngươi vốn ngủ chung một giường, x·âm p·hạm riêng tư một tí cũng tính là gì.”

Mi mắt Nhạc Quy run run, hồi lâu mới chậm chạp đầu: “Từ khi nào?”

“Hả?” A Hoa kịp hiểu.

“Ý , bắt đầu tiếng lòng từ lúc nào?”

“À…” A Hoa ngó sắc mặt nàng, cố lựa lời uyển chuyển: “Đại khái là chủ nhân uống rượu tán đào.”

Thì từ khi . Lần đầu đặt chân đến Đê Vân phong, cũng là đầu gần gũi Đế Giang.

【Thì là từ lúc đó… Khi nghĩ cái gì nhỉ?】

Tưởng ký ức mờ, nào ngờ càng nhớ càng rõ: đầu đối diện, trong lòng tự hỏi thích ; lúc gọi đến rót rượu, thì trong lòng chửi rủa từ đầu đến chân sót; say men, ảo tưởng úp xuống bàn, xé áo lột xiêm y…

A, trí nhớ nhân loại, rành rọt những chuyện chẳng gì thế ? Nhạc Quy tuyệt vọng ôm mặt.

A Hoa đầu thấy nàng thảm hại như , cố sức an ủi: “Thật ngươi cần thương tâm quá. Chủ nhân chính vì tiếng lòng ngươi nên mới buông ý định thoái cư, bằng ngươi cơ hội gả chủ nhân Vô Ưu Cung? Nói , còn cảm tạ chuyện nữa kìa.”

“Cảm tạ?” Nhạc Quy hạ tay, lạnh: “Ngươi sự đáng sợ nhất đời là gì ?”

“Là gì?” A Hoa hỏi theo.

“Là ch·ết mà máy tính xoá sạch, để kẻ khác đào tung.”

Còn nàng, ch·ết, mà lật tung tâm can.

A Hoa hiểu lắm, nhưng ngữ khí cũng lờ mờ đoán , bèn bừa: “Ngươi với chủ nhân vốn sắp trở thành phu thê, tìm hiểu chút nội tâm của cũng .”

Nhạc Quy im lặng hồi lâu, đột ngột bò dậy.

Ngân hà lấp lánh

A Hoa sáng mắt: “Nghĩ thông ?”

“Ừ.” Nàng gật.

A Hoa thở phào, chớp mắt thấy nàng nhảy ùm xuống hồ nữa.

A Hoa: “…”

Nếu Nhạc Quy còn do dự, thì thực sự dứt khoát, cả lao xuống nước, tung toé bọt như pháo nổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-140.html.]

A Hoa sực nhớ tới trò “tạc cá” nàng từng nhắc: nhảy cầu mà rơi sai tư thế, đập cái bẹp xuống mặt nước, bọt tung như trời giáng, gọi là “tạc cá”. Ừm, Nhạc Quy chắc chắn là quán quân hạng mục .

Thành thạo hơn, A Hoa kéo nàng lên bờ.

Lần Nhạc Quy quỳ rạp, tay bấu cỏ, bi thương gào: “Sao ngươi còn cứu ! Để ch·ết cho !”

“… Muốn ch·ết thật thì nhảy hồ chậm đấy. Ngươi thử đ.â.m gốc cây, hoặc chạy rừng, tới mười lăm phút yêu quái ăn sạch.” A Hoa chậm rãi góp ý.

“Phi, đau c.h.ế.t .”

“Sợ đau? Vậy quyết tâm ch·ết đủ lớn.” A Hoa vỗ cỏ cạnh , mặt bảy tám tuổi, giọng điệu già dặn như bảy tám chục: “Lại đây, chúng tâm sự.”

Nhạc Quy ướt nhẹp, bất đắc dĩ xuống.

“Ta vẫn hiểu, chỉ là vài câu trong lòng ngươi, cần tìm ch·ết ? Chẳng lẽ mấy lời khó đến mức chẳng dám để ai ?”

Nhạc Quy lau mặt: “Ta còn gì để với một tiểu hài tử.”

“Lão nương chỉ dừng nhan sắc ở thời kỳ hài đồng thôi. Thực tế hơn năm nghìn tuổi, so với tổ tiên ngươi còn già hơn.” A Hoa nghiêm giọng.

Nhạc Quy nàng một lát, thản nhiên: “Ta đầu gặp , trong lòng tự diễn một vở xuân cung sống.”

A Hoa: “?”

“Sau đó mỗi gặp, trong lòng buông lời xa, hoặc ảo tưởng ấn lên giường, hoặc ấn lên giường…”

“Câm miệng, vẫn là trẻ con đó!” A Hoa hoảng loạn gào.

Nhạc Quy cong môi: “Ngươi chẳng già hơn tổ tông .”

A Hoa: “…”

Lặng im một hồi, A Hoa mới thở dài: “Thật nếu chỉ vì thế, ngươi cần sống dở c.h.ế.t dở. Rốt cuộc xong cũng chẳng gi·ết ngươi, trái còn nổi chút hứng thú, giữ một đường hi vọng… Ha ha, cũng biến thái, hai các ngươi một cặp trời sinh, nồi nào úp vung nấy.”

“Đừng giả bộ. Đây lý do căn bản khiến sống.” Nhạc Quy lạnh.

“Chẳng lẽ ? Ngươi thế còn hợp lý lắm mà.”

Hai giằng co ánh mắt, cuối cùng Nhạc Quy khẽ run, vành mắt đỏ hoe: “Ta tin cho ngươi thể tiếng lòng, mà cho ngươi mục đích đến Đê Vân phong.”

A Hoa: “…”

Rốt cuộc, đề tài vòng vo, vẫn trở trọng tâm.

Lặng thinh lâu, Nhạc Quy chợt bật : “Các ngươi sớm , đúng ? Biết thuộc về thế giới , Vô Ưu Cung, tiếp cận Đế Giang, đều là vì tìm Vô Lượng Độ về nhà. Các ngươi ngày ngày xem như trò , thấy thú vị?”

“Chúng …”

“Còn bảo vì mới ý định sống tiếp, thì lắm, chẳng qua là kiếm việc vui mới, nên ch·ết thôi!”

“Ngươi cũng sai, nhưng vẫn thấy...”

“Khó trách đột nhiên phong Vương hậu, luôn miệng hứa sẽ cho Vô Lượng Độ. Mệt khi tưởng vô tình chạm đến Vô Lượng Độ khiến hiểu lầm, nào ngờ sớm rõ ý nghĩ của . Vì ngoan ngoãn phối hợp ở đại hội thí luyện tam giới, cố ý lấy thứ đó cà rốt treo mũi .”

Loading...