A Hoa: “…” Đây là kiểu chào hỏi mới ?
Một một linh náo loạn nửa ngày, đến lúc Nhạc Quy đám thị nữ của Li Quân kéo tới kéo lui đến mức mái tóc rối bời mới coi như kết thúc trận ầm ĩ .
Sau đó xuống chia cho Quất Tử ăn, Nhạc Quy cũng đưa cho A Hoa một miếng. A Hoa cầm trong tay, hề ý ăn, liền Quất Tử ở bên cạnh nhanh tay cướp lấy nuốt chửng.
“Tiểu súc sinh, gi·ết ngươi!”
“Đừng đừng, đến nỗi, cho ngươi một cái.” Nhạc Quy vội vã khuyên can.
Chơi với Nhạc Quy chốc lát, Quất Tử liền chán, chạy ùa xuống hồ bơi lội. A Hoa nó nổi lềnh bềnh mặt nước như củ khoai lang đỏ khổng lồ, nhất thời á khẩu: “Thật rõ nó gì , mà chủ nhân nuôi mãi chán.”
“Ngươi phát hiện ? Tôn thượng vốn thích mấy thứ ngốc ngốc như .” Nhạc Quy ghé , thần bí thì thầm.
【Tỷ như Quất Tử, tỷ như A Hoa, còn Li Quân.】
A Hoa sững , chạm ánh mắt Nhạc Quy, khỏi gật đầu đồng ý: “Nói cũng đúng.”
Bằng thì để ý đến mấy kẻ .
Hai vì thế mà đạt tới một sự nhất trí kỳ quặc. Lặng thêm một lát, A Hoa chợt hỏi: “Ngày đó ngươi cùng giao dịch, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nhạc Quy ngẩn : “Ngày đó? Ý ngươi chúng đường mấy hôm ?”
Chẳng lẽ nàng chỉ chợp mắt một chút về tới nhà ngay?
“Là nhiều ngày đấy.” A Hoa liếc nàng: “Ngươi đường một mạch ngủ say, hề tỉnh .”
Nhạc Quy cả kinh: “Sao thể! Phàm nhân bọn ngủ lâu đến ! Có tôn thượng gì ?”
Nếu cứ bàn sâu nữa, ắt sẽ chạm đến việc Đế Giang vì khiến nàng hôn mê. Trước đây quan hệ , thấy giấu giếm cũng còn hợp lẽ, nhưng giờ A Hoa tự dưng chột : “Có lẽ bởi vì đoạn đường quá nhàm chán, một phàm nhân như ngươi mới sinh mộng mị thôi. Thôi đừng mấy cái , ngươi còn trả lời giao dịch cái gì với .”
Khéo léo bẻ lái đề tài, quả thật lanh trí. A Hoa âm thầm tự chấm cho một lời bình như thế.
Nhạc Quy: “Chuyện cùng ngươi giao dịch, ngươi kể cho tôn thượng ?”
“Đương nhiên .” A Hoa liếc nàng, vẫn chút con mắt quan sát. Khi Đế Giang ở gần, Nhạc Quy lập tức ngậm miệng, rõ ràng cho .
Nghe Nhạc Quy mừng rỡ: “Ngươi đúng là bằng hữu nhất của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-139.html.]
Ngân hà lấp lánh
“Vừa nãy rõ ràng ngươi đó là Thuỷ Linh cơ mà.” A Hoa trừng mắt.
Nhạc Quy tỉnh bơ: “Nó là nhất, còn ngươi là nhất.”
A Hoa: “…” Khác ở chỗ nào?
“Giao dịch nhé?” Nhạc Quy chìa tay : “Ta lấy bộ quần áo trang sức xinh mà Li Quân cho đổi lấy một đáp án từ ngươi, thế nào?”
Đồ Li Quân đưa đều là pháp y, thể tự điều chỉnh theo vóc dáng, vì thế quần áo của nàng A Hoa cũng mặc .
A Hoa bàn tay chìa , khẽ nhướn mày: “Ngươi dù giao dịch, cũng sẽ trả lời cơ mà?”
“Không , cho chính thức một chút.” Nhạc Quy giục: “Thế nào, giao dịch ?”
A Hoa nhếch môi nhạt. Nàng linh cảm sắp tự đào hố chôn chân, nhưng cũng tò mò hố là gì. Hơn nữa, quần áo mới quả thật khó cưỡng… Nghĩ tới đó, nàng dứt khoát nắm lấy tay Nhạc Quy.
Trong n.g.ự.c Nhạc Quy, kính tiên tri loé lên một tia sáng nhanh chóng lắng xuống.
Giao dịch thành công. A Hoa ngẩng mắt: “Hỏi .”
“Tôn thượng thuật tâm ?” Nhạc Quy thẳng vấn đề.
Không ngờ khéo né đề tài mà vẫn , A Hoa thoáng hoảng. Phản ứng đầu tiên là buông tay, đáng tiếc giao dịch mở, ngay cả nàng cũng thể cưỡng ép kết thúc.
Đối diện ánh mắt dò xét, A Hoa gượng : “Không, … Thế nhé, trả lời, ngươi buông tay .”
“Không . Ta là hỏi rõ ràng một sự kiện, chứ chỉ là một câu hỏi. Đến khi sự việc đáp án, giao dịch mới coi là xong.” Nhạc Quy mỉm , ý rành rành.
A Hoa cuối cùng hiểu tại nàng cứ khăng khăng lấy cớ giao dịch để hỏi. Hối hận thì muộn. Nếu Nhạc Quy hỏi điểm nàng mù mờ, thì chỉ còn cách thành thật trả lời.
“Hắn thuật tâm, nhưng thể thấy ý nghĩ trong lòng , đúng ?” Nhạc Quy đổi góc hỏi.
Đáp án tràn nơi khóe môi, A Hoa nghiến răng, quyết hé nửa lời.
Nhạc Quy suýt động lòng thương, nhưng liên quan đến bản , nàng vẫn nghiêm mặt: “Thẳng thắn thì khoan dung, kháng cự thì nghiêm trị. Ngươi nên điều một chút.”
Mồ hôi A Hoa tuôn xuống: “… Ngươi chủ nhân sẽ gi·ết chứ?”
“À, xem quả thật thấu lòng nghĩ gì.” Nhạc Quy liền tự kết luận, buông tay nàng , xoay về phía hồ.