Đế Giang vẫn xa gần, đúng trong vòng hai mét. Trước khi nàng kịp mở miệng , liếc qua một cái, như thể thấu tâm tư nàng. Nhạc Quy ánh mắt đó sống lưng căng thẳng, liền giả vờ vô tội ngẩng đầu ngắm trời.
“A Hoa chủ động bắt chuyện: “Đa tạ Li Quân tặng đan giải rượu, bây giờ chúng thấy khoẻ hơn nhiều.”
Nhạc Quy cũng phụ hoạ: “ , đa tạ Li Quân, cũng cảm ơn ngươi nhiều ngày qua tiếp đãi.”
“Sau đều là một nhà, khách sáo gì nữa.” Li Quân đáp: “Đợi đến ngày các ngươi thành , nhất định sẽ mang lễ tới chúc mừng.”
“Vậy chúng xin chờ Li Quân.” Nhạc Quy cũng .
Li Quân gọi mang đến hai túi Càn Khôn, đưa cho Nhạc Quy và A Hoa mỗi một cái.
“Trong ít y phục, trang sức thanh nhã. Nếu hứng thú, các ngươi thể đổi cho vui.”
Nghe , mắt Nhạc Quy và A Hoa sáng lên. hai cũng tự hiểu nhận ít đồ , đặc biệt là Nhạc Quy, ngay cả bảo vật trấn kho cũng cầm , nào còn dám ngượng mà nhận thêm.
Bấy giờ, Đế Giang ở phía thản nhiên mở miệng: “Đã là Li Quân cho, thì cứ nhận.”
Hai , ý định thoái thác lập tức tan biến, liền vui vẻ cảm tạ.
Li Quân thong thả : “Ta dặn phòng bếp ít điểm tâm dễ giữ, lúc hẳn xong. Nếu các ngươi mang thì…”
Nhạc Quy liền ngó sang Đế Giang, gật đầu ngầm cho phép, nàng liền hí hửng kéo A Hoa ngay.
Nhìn bóng lưng nàng nôn nóng, Li Quân bật : “Cô nương thật hoạt bát.”
Đế Giang liếc : “Nói , gì.”
Lễ vật, điểm tâm… tin toan tính.
Li Quân thấu, cũng chẳng giả vờ: “Nghe trăm năm ngươi từng lấy vài nhánh thượng cổ thần thảo?”
“Đến ngày thành , ngươi tới.” Đế Giang gọn lỏn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-136.html.]
Li Quân lập tức , mắt cong như trăng non: “Tôn thượng thật hào sảng.”
…
Nhạc Quy cùng A Hoa chạy đến phòng bếp, quả nhiên thấy mấy thị nữ đang đóng gói điểm tâm. Hai liền gần.
“Hôm nay bánh hoa hồng cho nhiều mật ong hơn, Nhạc cô nương nếm thử xem?” Thị nữ ân cần đưa một miếng còn nóng.
Nhạc Quy cảm ơn, tiên đưa A Hoa ngửi, mới ăn.
Thị nữ cảnh đó, buồn bất đắc dĩ: “A Hoa tôn giả ăn thì cứ lấy, cần gì chia phần thế .”
“Ta sớm là linh thể, ăn cũng chẳng khác gì, thôi đừng phí.” A Hoa khoát tay từ chối.
Thị nữ cũng khuyên thêm.
Nhạc Quy thử thêm vài miếng, đến khi thấy no thì điểm tâm cũng gói xong, tất cả đặt một túi Càn Khôn trao cho nàng.
“Chủ nhân dặn, tuy túi Càn Khôn thể giữ tươi, nhưng vẫn nên ăn sớm thì ngon hơn.” Thị nữ căn dặn.
Nhạc Quy gật đầu, cầm túi cùng A Hoa ngoài. Đi nửa chừng, nàng bỗng gãi gãi tai, mới phát hiện hoa tai rơi mất một bên.
“Có rơi trong bếp ?” A Hoa ngạc nhiên.
“Ngươi chờ , tìm.” Nhạc Quy đáp, trở .
Ngân hà lấp lánh
Còn bước , nàng qua cửa sổ, thấy bàn đặt một chén… đá bào?
là đá bào, giống chè đặc sệt, phía rưới mật ong và trái cây.
Chỉ là một chén ngọt nho nhỏ, mà tim Nhạc Quy đột nhiên đập dồn. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên.
【Lẽ nào thế giới còn khác cũng xuyên tới?】
Nàng nôn nóng xác nhận, lúc một thị nữ bưng chén đá bào . Nhạc Quy vội cúi rạp xuống, lặng lẽ khởi động túi Càn Khôn phòng ngự.