Nhạc Quy vui vẻ níu tay áo , đang định kéo thì thấy động tác đó thô, hợp với dáng vẻ kiều diễm hôm nay của , bèn vội buông , hai tay ngoan ngoãn chắp bụng như nữ chính trong phim cổ trang.
A Hoa học theo, cũng khoanh tay y chang.
Li Quân suýt nữa nhịn bật . Chờ hai họ xa mới sang Đế Giang, : “Yêu cái là bản năng con , huống chi là hai tiểu cô nương, ngươi thường ngày dạy các nàng quá tùy tiện đó.”
Đế Giang liếc mắt một cái: “Thế nào mới gọi là tùy tiện? Như ngươi, đem các nàng cất kín trong lồng son?”
Trong mắt , những món trang sức sặc sỡ đủ màu, xiêm y từng tầng từng lớp , chẳng khác nào cái lồng nhốt .
Li Quân và là bạn tri kỷ ngàn năm, là lớn lên cùng từ nhỏ cũng chẳng sai, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng . Nghe liền nhếch môi : “Lồng nhốt thì ? Ta thấy các nàng thích thật mà.”
Đế Giang nhạt một tiếng, tiếp lời.
Vẫn là đại sảnh hôm qua, vẫn là bàn ghế vị trí cũ, chỉ khác là hôm nay Nhạc Quy và A Hoa đều ngay ngắn, ăn uống cũng dùng cái miệng nhỏ nhắn cẩn thận nhấm nháp, sợ lem son.
Đế Giang buồn cái điệu dáng trưng diện màu mè đó, chỉ nhấc chén rượu, cúi mắt nhâm nhi. Đáng tiếc, để yên tĩnh, xách vò rượu tới tận nơi.
“Ta mấy thị nữ giỏi trang điểm, nếu ngươi chê, để họ sang Vô Ưu Cung hầu hạ các nàng nhé? Khi nào các ngươi về thì mang theo luôn.” Li Quân , rót đầy ly rượu cho .
Đế Giang uống cạn một : “Chi bằng cho mang thêm vài vò rượu thì hơn.”
Tên bản lĩnh khác thì , nhưng tài nấu rượu thì thiên hạ vô song, mấy vò rượu cất Tệ Ngạn đài còn kém xa.
Li Quân bật lắc đầu: “Chỉ nghĩ cho bản , thấy các nàng hôm nay ăn diện lên, tâm trạng cũng hơn bao nhiêu ?”
Lúc Đế Giang mới liếc sang , đúng lúc thấy Nhạc Quy đang giúp A Hoa sửa tóc mái.
“Không cần.” Hắn dứt khoát từ chối: “Các nàng cần những thứ đó.”
“Ta thật sự hiểu nàng thích ngươi ở điểm nào.” Li Quân lắc đầu thở dài.
Sau bữa sáng, Li Quân mời Nhạc Quy và A Hoa đến kho riêng của chọn quà, bên trong là bảo vật quý hiếm mà gìn giữ nhiều năm. Chỉ tính riêng trang sức và xiêm y cũng hơn trăm rương. Hai xong liền sáng rực mắt, đồng loạt đầu về phía Đế Giang.
Đế Giang tựa ghế, chỉ nhấc mí mắt họ: “Nếu Li Quân hào phóng như , đừng phụ lòng của .”
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-126.html.]
Nhạc Quy và A Hoa mừng rỡ kêu lên một tiếng, lập tức bật dậy. Vì động tác quá nhanh, Nhạc Quy liền giơ tay đỡ búi tóc, sợ lung tung một chút là rơi hết.
“Nhạc cô nương cứ yên tâm, của đều tay nghề khéo léo, búi tóc đến mức dễ rơi .” Li Quân .
Nhạc Quy ngượng, liền buông tay xuống.
Đế Giang trở về phòng nhập định, còn Nhạc Quy và A Hoa thì theo Li Quân rời đại sảnh, xuyên qua từng khu sân vườn tinh xảo, cuối cùng dừng một bức tường.
Li Quân khẽ niệm chú, kết ấn búng tay, tường lập tức hiện một cánh cửa. Hắn đưa tay đặt lên, cánh cửa liền mở theo tiếng.
【Vẫn là loại cửa ấn văn chưởng, thấy sang xịn.】
Nhạc Quy l.i.ế.m môi, lòng đầy háo hức bước , giây tiếp theo suýt nữa ánh sáng châu báu vàng bạc chói mắt.
“Nhiều… nhiều dữ ?” Nàng kinh ngạc.
Li Quân nhẹ: “Đừng vội mừng, đây chỉ là tầng ngoài che mắt thôi, thứ thật còn ở bên trong.”
Cả nhóm tiếp tục sâu . Rất nhanh đến một bức tường khác. Li Quân kết ấn, niệm chú, thao tác giống , nhưng động tác phần vi diệu khác biệt.
Sau đó là cửa thứ ba, thứ tư… Mỗi mở thêm một cánh cửa, đồ bên trong quý giá hơn một bậc. Ban đầu Nhạc Quy còn kinh ngạc xuýt xoa, thì c.h.ế.t lặng, kéo tay áo A Hoa hỏi nhỏ: “Còn bao lâu nữa mới tới nơi?”
“Ta cũng là đầu tới mà…” A Hoa .
Nhạc Quy đành sang hỏi Li Quân.
Li Quân : “Còn năm sáu cửa nữa là đến.”
【Ý là còn năm sáu kho báu giá trị liên thành nữa? Tên rốt cuộc giàu tới mức nào trời?!】
Đây là đầu tiên nàng thấy một đại phú hào cỡ . Trong lòng tràn ngập chấn động, ngạc nhiên đến mức hết lên mặt, khiến Li Quân cũng bật , chủ động giải thích:
“Ta cả đời thích c.h.é.m giết, chỉ thích sưu tầm bảo vật. Sống lâu một chút, đồ đạc tự nhiên cũng tích nhiều lên thôi.”
“Dù thì vẫn quá lợi hại. Vô Ưu Cung chúng còn chẳng nhiều bảo bối như .” Nhạc Quy khen.