Mẹ hỏi:
 
“Ông  ý gì? Năm xưa chẳng  bệnh viện  mất con ? Chuyện   liên quan đến ông?”
 
Lục Chi Thành mặt đầy tính toán, thản nhiên đáp:
 
“Phải, năm đó cô cứ nhất quyết sinh con,  hết cách, đành lúc cô mê man thì đem nó .
Cô đừng trách , bố  cô lúc đó cũng  hết, họ đồng ý cả.
 cũng  ngờ cô cố chấp thế, bao nhiêu năm  chịu thành vợ chồng thực sự với …
Giờ   yêu  về , xin cô tha cho  .
Cô còn mấy năm nữa mới nghỉ hưu, vẫn kiếm tiền .
  thì  thể   tiền phòng , nên —  tiền , cô bắt buộc  đưa!”
 
Ông  thao thao bất tuyệt, gần như khai hết  tội trạng.
 
Mẹ  mặt  biến sắc, gọi nhân viên phục vụ, xin thêm ly nước nóng —  hất thẳng  mặt ông .
 
Ông  rú lên như lợn  chọc tiết.
 
Ông  đau —  thấy sướng!
 
Mười bảy năm cuộc đời , khổ vì ông    bao nhiêu , giờ  trả  từng giọt một!
 
Mẹ  hả giận, lao tới tát hai cái như trời giáng:
 
“Năm xưa thỏa thuận là nuôi con của  như con ruột!
 tận tâm chăm con ông, còn ông thì đem con gái mới sinh của   cho  ?!
  nghĩ tới việc con gái  cưới  đứa con trai ngốc nghếch con của kẻ phạm tội như ông… là   điên lên !!”
 
Lục Chi Thành im bặt, mặt đỏ như đ.í.t khỉ:
 
“Bà… bà  gì?!”
 
  giấu nữa, bước ,  thẳng ông :
 
“Chào chú Lục, xin tự giới thiệu .
 là con gái ruột của   – tên  là Lâm Hinh.”
 
Mẹ  dậy, ưỡn ngực, ôm chặt   lòng:
 
“Buôn bán trẻ em là trọng tội đấy, Lục Chi Thành — cứ chờ  tù mọt gông !
Một xu ông cũng đừng hòng lấy, cả tiền ăn uống của   đây cũng  trả  đủ!”
 
Lục Chi Thành  khinh:
 
“Cô  chứng cứ ?”
 
 vung điện thoại, bật đoạn ghi âm rõ mồn một.
 
Không hổ danh là điện thoại ba gập Huawei  mới tặng — ghi âm rõ đến cả tiếng ông  nhấp !
 
Thấy thế cờ  lật, Lục Chi Thành xụi như gà rù.
 
Phải  rằng, tin tức của Lục Nham lan nhanh đến bất ngờ.
 
Trên sự nghiệp thì đầu óc rỗng tuếch, nhưng  con đường “ăn bám” cha ,   đúng là luôn  thể “phá cách”  những chiêu mới.
 
Hôm đó là lễ đầy tháng 100 ngày của bé Sao,  mời nhiếp ảnh gia giỏi nhất thành phố đến nhà chụp ảnh cho con bé, buổi tối còn tổ chức tiệc.
 
Mẹ  cũng ,     lớn, vì  chỉ là lễ mừng 100 ngày của cháu, mà còn là dịp bà chính thức giới thiệu  với các đối tác  ăn.
 
Vậy mà Lục Nham đột nhiên xuất hiện.
 
Tay vest chỉnh tề, tự nhiên như  nhà  chào hỏi từng đối tác của  :
 
“ là chồng của Lâm Hinh, con rể của cô Vương, là cha ruột của bé Sao.”
 
Câu   dứt,  ít   rõ đầu đuôi liền tỏ   thiện với .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-toi-be-con-om-dui-me-chong-ty-phu/5.html.]
Chưa hết — thấy nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho bé Sao,   lao tới, bế con bé lên vội vàng đòi ôm, đòi hôn, đòi nâng cao cao,  còn năn nỉ nhiếp ảnh gia chụp thật nhiều ảnh cha con để  đăng lên mạng xã hội.
 
 bé Sao từ lúc sinh  tới giờ  từng gặp  cha .
 
Con bé  dọa sợ, lập tức  thét lên như trời sập.
 
Cả căn phòng hoảng loạn.
 
 và   thấy tiếng  chạy  thì thấy Lục Nham đang bế con bằng một tư thế cực kỳ vụng về.
 
Trẻ sơ sinh mới 100 ngày tuổi, cổ và cột sống còn yếu. Nếu bế sai cách,  chỉ khiến bé khó chịu mà  lớn còn  dễ đánh rơi.
 
 trợn tròn mắt hoảng loạn:
 
“Trả con cho !”
 
Ai  từng   sẽ  hiểu — một khi  , con chính là miếng thịt  ,   khác chạm  thôi  đau lòng.
 
Vậy mà Lục Nham nhất quyết  chịu buông tay, mặc kệ bé Sao  nấc, như thể nó là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của .
 
Vừa thấy  ,  liền  rưng rức:
 
“Mẹ… dù bố con  sai, thì con thì  chứ?
Mẹ nuôi con bao nhiêu năm, chẳng lẽ giờ  còn tí tình cảm nào ?”
 
Mẹ  sắp tức chết.
 
Giờ đây,  và bé Sao chính là sinh mệnh của bà, ai cũng   động .
 
 thấy ánh mắt  chợt lóe lên sự lạnh lẽo,  chỉ  hiệu một cái — vài vệ sĩ mặc đồ đen lập tức tiến lên.
 
Lục Nham  hiểu chuyện gì, vẫn còn đang  lóc nước mắt nước mũi:
 
“Mẹ, dù   nhận con nữa, nhưng con vẫn là chồng của Hinh, là cha của Sao,   thể… Aaaaa!”
 
Chưa  hết câu, vệ sĩ  ập tới khống chế  xuống đất.
 
 nhanh tay ôm lấy con gái.
 
Hắn vẫn còn gào “ ơi  ơi”, khiến  nổi điên:
 
“Chính  là  từng  con  xanh đó  hơn  , là   nhận  nữa.
Giờ thì ? Bà   còn là   nữa !”
 
 kiêu hãnh khoác tay :
 
“Đây là  ruột của ,  đừng hòng mơ tưởng gì nữa!”
 
Sau đó,  tuyên bố  mặt tất cả khách khứa:
 
 và Lục Nham  ly hôn từ lâu,
Hắn hiện tại là con trai của một kẻ buôn ,  còn liên quan gì đến bé Sao cả —   đừng hiểu lầm.
 
Sau đó,   chọc trán  một cái, mắng :
 
“Sao cái miệng con  như lưng quần bà già, cái gì cũng  toạc  thế hả?!”
 
 , ôm chặt lấy bà:
 
“Thì  con giàu,   thi công chức, sợ gì chứ!”
 
Lục Nham cứ như  nhập vai từ "con" trong hội chứng cha con địa ngục.
 
Ngày nào  đưa   ,  cũng  chờ ở cổng khu dân cư.
 
Râu ria xồm xoàm, nước mắt lưng tròng, cả  ốm  hai ba vòng,  đến phát tởm.
 
Đến chút ưu điểm cuối cùng cũng mất nốt.