Vừa thấy  , Tô Dĩnh  lên giọng đầy vẻ dạy dỗ:
 
“Tâm Tâm , con nít   chiều quá, cứ  là bế, lớn lên dễ  ‘ đêm’.
Sau  khổ là ba , mà em thì   chứ Lục Nham còn   .”
 
Bố chồng  gật gù đồng tình:
 
“Tâm Tâm,  dì Tô . Dì sinh con ,  kinh nghiệm.”
 
Nói xong hai  còn  sang    đầy “ẩn ý”.
 
 chẳng hiểu Tô Dĩnh  cách nào mà  tới  khiến bố chồng và chồng   “tẩy não”.  là bảo mẫu mà  động  việc, chỉ  chỉ tay năm ngón như  chồng trong phim truyền hình,  khác  nhịn nổi,  thì .
 
Chưa kịp mở miệng đuổi cô , cửa bếp bật mở rầm một tiếng, khói dầu xộc thẳng  phòng khách.
 
Lục Nham vô cùng hào hứng, gọi Tô Dĩnh  ăn cơm, nài cô  thử tài nấu nướng của .
 
   lên mâm cơm,  cứng đơ.
 
Chân giò  chín, sườn luộc còn bọt máu, hai món rau thì cay đến sặc họng. Cơm thì nhão nhòe lẫn sống, đúng kiểu…  nuốt nổi.
 
Y như cuộc sống  sinh của  — nửa sống nửa chín.
 
Tô Dĩnh thì la lên phấn khích:
 
“Lục Nham, em giỏi quá! Món  khó lắm đó!”
 
Rồi  sang  bộ thẹn thùng hỏi bố chồng :
 
“Giáo sư Lục, con trai ông nấu ngon chứ?”
 
“Ngon.”
 
Ba  họ tíu tít, ăn uống đùa giỡn, chén món “khó nuốt  chết”  như đang thưởng thức sơn hào hải vị. Nhìn qua, họ mới là một gia đình thực sự.
 
“Tâm Tâm, Lục Nham tự tay nấu cơm cữ cho em đó,   ăn?”
 
Lục Nham  sang  , ánh mắt đầy tức giận và trách móc:
 
“Đường Tâm,    chuyện với em,   vô lễ như ?”
 
Mùi thịt heo tanh, vị ớt cay xộc  mũi,   hai khuôn mặt  nét giống   mặt, ruột gan sôi trào.
 
Giây  —  nôn thốc nôn tháo lên bàn ăn.
 
Ba  la hét thất thanh, nhất là Tô Dĩnh, hét to như gà mái trụi lông.
 
 chạy về phòng, khóa trái cửa, gọi điện cho  chồng cầu cứu:
 
“Mẹ ơi, cứu con!”
 
Trong điện thoại,  kể   chuyện: thái độ của chồng và bố chồng, trò diễn của Tô Dĩnh, những tủi   và con  chịu.
 
Mẹ chồng chỉ :
 
“Đừng lo, trời  sập  cũng chống.
Cứ nghỉ ngơi , để  về xử.”
 
Mẹ về  nhanh —  bước  nhà  chứng kiến cảnh tượng "kịch bản  cắt".
 
Trên sofa, bố chồng ôm vai Tô Dĩnh.
 
Lục Nham gối đầu lên đùi Tô Dĩnh, miệng cắn vỏ táo như chó con đang đòi ăn.
 
Bố chồng ăn một miếng táo,  sang cắn thêm…  gọt táo.
 
Cảnh tượng  mà xuất hiện trong truyện H nặng thì  còn “đẩy thuyền nhiệt liệt”, tiện thể để  bình luận:
 
[Đã  thế  thì  nốt  cho đủ combo!]
 
 mà…  trong ảnh  là: bố chồng  và chồng , cùng một hộ khẩu!
 
 suýt mù mắt tại chỗ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ly-hon-toi-be-con-om-dui-me-chong-ty-phu/2.html.]
Mẹ chồng thì đầy bản lĩnh. Bà ném cái túi Hermès mười mấy vạn tệ lên bàn , kéo ghế  đối diện ba .
 
“Nói ,  gì?”
 
Bố chồng lên tiếng :
 
“Tô Dĩnh mới là  ruột của Lục Nham.
Em chiếm vị trí của cô  bao năm, giờ  ruột  , em nên nhường chỗ.”
 
Mẹ chồng nhướng đuôi mắt, ánh mắt sắc bén  bố chồng suýt quỳ tại chỗ.
 
“Nói tiếng .”
 
“  ly hôn.”
 
Bố chồng lí nhí:
 
“Nhược Tuệ, em mạnh mẽ quá, mấy năm nay  thấy nghẹt thở.
Giờ  già ,  sống theo ý , mong em buông tay.”
 
Lục Nham cũng  thẳng :
 
“Cô Vương, suốt bao năm qua, cô chỉ  cho tiền chứ chẳng cho  tí tình cảm nào.
 thấy ngột ngạt, sợ hãi.
Giờ  ruột  trở về ,   nhận ,  cần cô nữa.”
 
 cạn lời — hai bố con  điên thật .
 
 nhớ rõ, cái danh Giáo sư Danh Dự của bố chồng là nhờ  chồng quyên tặng hai tòa nhà giảng dạy và một phòng thí nghiệm cho trường.
 
Chồng   nâng đỡ trong đơn vị cũng nhờ  quan hệ với công ty  chồng.
 
Vậy mà họ gọi đó là "  tình ", là "ngột ngạt"?
 
 đây còn ước gì  ngột ngạt thêm vài triệu  nữa!
 
Mẹ chồng điềm tĩnh:
 
“Chắc chắn chứ?”
 
Hai bố con đồng thanh:
 
“Chắc chắn.”
 
Tô Dĩnh  giữa hai , như thể  là nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà.
 
“Chị , cảm ơn chị bao năm qua chăm sóc cho Chí Thành và Lục Nham.
 
Năm đó   bệnh, bất đắc dĩ  rời xa họ, chứ  chẳng bao giờ  rời bỏ họ cả.”
 
Mẹ chồng  cô  như thể đang …   bình thường:
 
“Bệnh gì? Không lấy trai Tây thì c.h.ế.t ?”
 
Chưa để Tô Dĩnh kịp ,  chồng vung tay, lập tức  một nhóm vệ sĩ cao to bước .
 
“Tống ba    khỏi nhà.”
 
Lục Nham hoảng hốt:
 
“Cô Vương…  , ! Chẳng   từng  căn nhà  sẽ cho con ?!”
 
 đảo mắt — đàn ông tiểu nhân đúng là tính toán từng ly từng tí.
 
Vừa ăn xong  chửi , còn đòi nhà?
 
Mẹ chồng nhắm mắt, mặc kệ ba  chửi rủa om sòm, để bảo vệ kéo thẳng họ  khỏi khu biệt thự.
 
 bế con gái đặt  lòng bà:
 
“Mẹ, đây là cháu ngoại của , mang họ ,  đặt cho bé cái tên nhé.”
 
Mẹ chồng ngước mắt , con gái   chạm ánh mắt bà liền  ngọt ngào.  thầm vỗ tay trong lòng — con gái  đúng là con gái ,   nắm bắt thời cơ!
 
“Vậy gọi là Niệm Tinh nhé.”