LƯU TÔ TÔ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-07 18:36:42
Lượt xem: 3,458
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi bị mang đi bán, người của ta không thể tiếp cận Kinh Nương và các nữ quyến nữa, chỉ đành ngấm ngầm chăm chút từ việc ăn mặc.
Áo bông chăn đệm được lặng lẽ độn thêm vài lạng bông tốt, phơi dưới nắng lớn, mềm mại ấm áp.
Sâm núi hoang là thứ bổ nguyên khí bậc nhất, ta đem hầm chung với gà mái già trên lửa nhỏ, thêm hoàng kỳ, kỷ tử, nấu thành một nồi canh sâm gà ngọt thanh bổ dưỡng. Lấy nước canh đó nấu cơm, làm mì — trông thì chẳng đáng chú ý, nhưng lại có thể kiện thân cường thể.
Chỉ mấy hôm sau, sắc diện các nữ quyến liền có khởi sắc, ngay cả lão phu nhân cũng tinh thần khang kiện hơn phần nào.
Nguyên Anh và các thiếu nữ khác đang tuổi trăng tròn, má phấn hồng hào rõ rệt, nhìn mà vui mắt.
Ta không thể một lần chuộc hết tất cả, làm vậy quá mức lộ liễu, tất sẽ khiến bản thân rơi vào miệng lưỡi thế gian.
Cuối cùng chỉ chọn mua Kinh Nương và Nguyên Anh từ nha môn, còn lão phu nhân thì xem như kèm theo — bị rẻ rúng bán đi cùng.
Thiếu nữ áo lam bị một nhà phú hộ bản địa mua về làm thiếp.
Hôm được đưa đi, nàng khóc lóc om sòm, níu lấy mẫu thân mình không chịu buông, ai nghe cũng phải rơi lệ. Chỉ mong sau này đến nhà chủ có thể thu liễm tính khí, sống yên ổn một đời.
Các nữ quyến lần lượt bị đưa đi. Nguyên Anh và Kinh Nương biết được là được bán về nhà ta, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liền đỡ lão phu nhân đến dập đầu tạ ơn chủ mới.
Ta ngồi ngay ngắn trên chính đường, dưới thân là hỏa sàng ấm nóng, trước mặt là bức bình phong sơn đen vẽ cảnh bách điểu triều phượng, ngăn đôi hai thế giới.
Hạ nhân dẫn ba bà cháu lão phu nhân, Kinh Nương và Nguyên Anh vào trong phòng, quỳ xuống bên kia bình phong dập đầu tạ ơn.
Ta ngồi trên hỏa sàng cao cao, nhìn đỉnh đầu tóc bạc của lão phu nhân, bất giác nhớ đến năm xưa ở am Tùng Mai — khi ấy ta quỳ dưới chân bà nghe giáo huấn, bà ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ban cho, chỉ sai nha hoàn tát ta hai cái, lạnh lùng dặn ta phải biết giữ bổn phận, đừng làm ô uế huyết mạch Hầu phủ.
Mà nay… phủ Vĩnh Xương hầu đã tan thành mây khói. Nếu năm ấy ta thực lòng chấp nhận số phận làm ngoại thất, thì e rằng giờ đây cũng chỉ là bùn đất dưới móng ngựa, bị người giẫm nát chẳng thương tiếc. Thế mới thấy, làm người không nên quá cam chịu số mệnh.
Kinh Nương quỳ sát bên lão phu nhân, lưng thẳng tắp.
Ta và nàng từ trước đến nay chưa từng là tình địch. Với ta, Thế tử là chỗ dựa, là bàn đạp để sống. Khi ấy ta như dây leo quấn quanh thân cây, chỉ nhờ sự che chở của hắn mới có thể tồn tại.
Còn nàng, lại là một thân cây vững chãi kiêu hãnh, cùng hắn sóng vai mà đứng. Ta thật lòng cảm thấy mừng thay cho Nguyên Anh — ít nhất, con bé đã có một dưỡng mẫu phẩm hạnh cao quý, bao bọc yêu thương mà lớn lên.
Còn chuyện nhận con… hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách giúp Nguyên Anh thoát khỏi thân phận nô tịch. Còn việc có nên nhận lại hay không — đành tùy duyên vậy.
Lòng ta ngổn ngang trăm mối, khẽ cất lời:
“Đứng lên cả đi. Không cần đa lễ.”
Lời vừa dứt, Kinh Nương bỗng ngẩng đầu nhìn về phía ta. Vừa trông thấy rõ diện mạo ta, thân thể nàng chấn động dữ dội, lập tức thất thanh:
“Lưu…!”
Nguyên Anh vội đỡ lấy bà, nghi hoặc hỏi nhỏ: “Mẫu thân, người sao thế?”
Lão phu nhân thấy vậy, quay đầu nhìn Kinh Nương rồi lại nhìn ta, sắc mặt đầy vẻ mơ hồ. Năm đó bà chỉ gặp ta một lần, hẳn đã sớm quên mất dung mạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-to-to/chuong-9.html.]
Ta không thể kiềm chế nữa, liền bước nhanh vài bước đến bên Kinh Nương, đỡ nàng dậy, đặt vào tay nàng miếng ngọc Quan Âm ngày ấy, rưng rưng nói:
“Ân nghĩa bao năm, chưa từng một ngày quên lãng.”
Kinh Nương nước mắt rưng rưng, nhìn ta không dám tin, ánh mắt vừa sửng sốt vừa vui mừng:
“Ta cứ tưởng… tưởng muội đã không còn trên đời… Không ngờ, muội…muội lại sống tốt đến vậy…”
Nguyên Anh mừng rỡ: “Mẫu thân, thì ra người và phu nhân là cố nhân ư?”
Lão phu nhân dường như chợt nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt đã đục ngầu bỗng lóe lên hai tia sáng sắc lạnh, đang định mở miệng —
Thì Nguyên Tuyết từ ngoài chạy ào vào:
“Mẫu thân ơi, con ch.ó nhỏ nhà mình đẻ rồi! Người ra xem với con đi!”
Ánh mắt của lão phu nhân bỗng khựng lại —
Và dừng yên trên gương mặt Nguyên Tuyết.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nguyên Anh và Nguyên Tuyết là tỷ muội cùng mẹ sinh ra, Nguyên Anh dung mạo giống mẹ, còn Nguyên Tuyết lại phảng phất cốt cách của Thế tử — nàng vóc người dong dỏng, mặt tròn mà ngũ quan anh tú, càng lớn càng giống Thế tử y như đúc.
Lục lão phu nhân hẳn là từ gương mặt ấy mà thấy lại bóng dáng đứa con trai đã sớm yểu mệnh, đứng ngây ra suốt một hồi, sau mới run run cất tiếng hỏi ta:
“Ngươi là…? Ngươi là…?”
Ta mỉm cười khẽ gật đầu:
“Chính là ta.”
Sắc mặt bà thoắt đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai, lại nhìn sang Nguyên Tuyết, ngập ngừng ấp úng hỏi:
“Nó là…?”
Ta vẫn mỉm cười:
“Đúng là vậy.”
Bà vừa mừng vừa thẹn, nước mắt rơi từng giọt lớn từ hốc mắt đã hằn khô cạn vì tuổi tác.
Kinh Nương nhìn sang Nguyên Tuyết, cũng chợt tỉnh ngộ, kinh hô một tiếng “A—”.
Nguyên Anh và Nguyên Tuyết bị mấy lời đối đáp như đố chữ của người lớn làm cho ngơ ngác không hiểu gì. Ta liền cười nói với Nguyên Tuyết:
“Người lớn đang nói chuyện, con nghe không hiểu thì ra ngoài chơi đi. Tỷ tỷ này tên gọi Nguyên Anh, tuổi ngang ngửa con đấy, hai tỷ muội cùng đi xem chó con nhé.”
Nguyên Tuyết ngoan ngoãn dạ một tiếng, liền kéo tay Nguyên Anh, hai tỷ muội hớn hở chạy ra ngoài.
Ta dõi mắt nhìn bóng dáng các nàng khuất dần ngoài cửa, đó là cảnh tượng ta từng vô số lần mộng thấy suốt mười mấy năm qua — đến nay, rốt cuộc cũng thành hiện thực.