Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LƯU TÔ TÔ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-07 18:35:46
Lượt xem: 3,578

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu ta sinh đứa bé này ra, kết cục tốt đẹp nhất, cũng chỉ giống như Nguyên Nguyên — bị lão phu nhân bế đi, rồi tìm cho nó một người mẹ mới, thân phận đoan chính, xuất thân thể diện.

 

Nhưng lần này, bà ấy sẽ không dung túng ta nữa.

 

Khoảnh khắc đứa bé chào đời, cũng chính là lúc mạng ta chấm dứt.

 

Ta không muốn chết.

 

Ta phải rời khỏi Vĩnh Ninh, thoát khỏi sự khống chế của Hầu phủ.

 

Thế tử công vụ bận rộn, chẳng mấy khi lui tới, hoàn toàn không phát giác ra thân thể ta đã thay đổi.

 

Ta bảo Vương ma ma cố ý bắt chuyện với tùy tùng của hắn, dò la được tin lão phu nhân cùng Kinh Nương sẽ đưa Nguyên Nguyên đến am Tùng Mai dâng hương.

 

Chính tại nơi đó, ta gặp lại đứa con gái khiến ta ngày nhớ đêm mong, hằng đeo nặng trong lòng.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nguyên Nguyên của ta.

 

Con bé xinh đẹp biết bao, tinh tế nhường nào, được dạy dỗ đâu ra đấy, từng cử chỉ từng ánh mắt đều giống như một phiên bản thu nhỏ của Kinh Nương.

 

Nó chưa từng b.ú một ngụm sữa của ta, mối liên hệ m.á.u thịt giữa hai mẹ con đã bị cắt đứt ngay khoảnh khắc cắt rốn. Ngày nay, nó là con gái của Hứa Kinh Nương và Trịnh Lan Từ.

 

Có thể được nhìn con một lần nữa, cuộc đời ta đã chẳng còn điều gì nuối tiếc.

 

Cho dù lúc ấy lão phu nhân thật sự có đánh có giết, ta cũng cam lòng nhắm mắt.

 

Vậy mà bà lại một lần nữa tha cho ta.

 

Đối với người phụ nữ ấy, lòng ta ngổn ngang trăm mối.

 

Một mặt, ta hận bà cố chấp chuyện môn đăng hộ đối, coi khinh kẻ hạ tiện, khiến ta phải sống trong cảnh mẹ con chia lìa; một mặt, lại kính trọng tấm lòng nhân hậu của bà, dù nghiêm khắc nhưng không đến mức vung tay g.i.ế.c người.

 

Còn Kinh Nương… nàng chưa bao giờ xem ta là kẻ địch, ngược lại thương xót thân phận yếu thế của ta, thật tâm đối đãi với đứa con của ta. Đêm ta rời khỏi Vĩnh Ninh, nàng âm thầm sai người đưa tới ba ngàn lượng ngân phiếu, lại tặng thêm một miếng ngọc Quan Âm.

 

Ngọc đó là vật từ nhà mẹ đẻ nàng, đại ca ruột của nàng đang trấn thủ Giang Châu. Nếu gặp đại nạn, nàng bảo ta cứ mang tín vật này tìm đến cửa cầu cứu, tất sẽ được che chở.

 

Nếu thế gian thực sự có Quan Âm hiển linh, thì ắt hẳn chính là người như Hứa Kinh Nương.

 

Số phận tuy bạc đãi, nhưng ai dám nói chưa từng thương xót ta dù chỉ đôi phần?

 

Ta nhất định phải sống cho thật tốt, sống thật đàng hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-to-to/chuong-5.html.]

 

Ta cùng Vương ma ma âm thầm bàn bạc nơi sẽ đi. Thiên hạ rộng lớn là vậy, nhưng thiên hạ này, không đâu không thuộc về đất của đế vương — cuối cùng, biết đi về đâu mới là đúng đây?

 

Ma ma nói: “Nếu cô nương không sợ lạnh, thì đến quê nhà của ta vậy.”

 

Quê của ma ma là Ninh Cổ Tháp — vùng cực Bắc nơi biên cảnh Đại triều, cũng là nơi triều đình dùng làm đất lưu đày của tội nhân. 

 

Tuy mùa hè ngắn ngủi, khí hậu giá lạnh, nhưng bốn mùa rõ rệt, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ. Dẫu giao thông cách trở với Vĩnh Ninh, song biên mậu phát đạt, người nước ngoài lui tới đông đúc, khung cảnh náo nhiệt vô cùng. 

 

Năm xưa, ma ma theo hầu Thục Thái tần, khi ấy còn là tiểu thư nhà Tổng binh, vượt gió tuyết đến Vĩnh Ninh, rồi vào cung.

 

Ma ma vừa lau nước mắt vừa nói: “Tưởng rằng cả đời này không còn cơ hội quay về quê nhà nữa, không ngờ… cảm tạ cô nương đã cho ta toại nguyện.”

 

Vì ta đang mang thai, nên trên đường đi phải dừng nghỉ nhiều lần, mãi hơn ba tháng sau mới đến được Ninh Cổ Tháp. Khi rời Vĩnh Ninh vẫn còn là cuối xuân, đến nơi thì đã sang cuối thu. Trời dịu mát, sắc trời trong xanh, lá cây nhuộm vàng xen lẫn đỏ cam, cảnh sắc tuyệt diệu đến mức ở Vĩnh Ninh ta chưa từng thấy bao giờ.

 

Thân nhân của ma ma đã sớm dời đi nơi khác, chúng ta bèn lấy danh nghĩa mẹ con, đến quan phủ lập nữ hộ, lại thuê một tiểu viện hai gian làm chỗ ở, từ đó an cư lạc nghiệp.

 

Đúng như trong ký ức của ma ma, Ninh Cổ Tháp tuy xa xôi hẻo lánh, tin tức khó thông, giao thông không thuận, nhưng buôn bán ở biên giới lại vô cùng sôi nổi. 

 

Mỗi dịp mồng một, mười lăm, hai bên mở chợ trao đổi hàng hóa. 

 

Người Hồ tóc vàng mắt xanh đem sữa bò, thịt bò, da thú đến đổi lấy vải vóc, lương thực, gốm sứ của triều ta.

 

Ta cùng ma ma cũng bán chút đồ ăn ở phiên chợ. 

 

Ninh Cổ Tháp sản sinh khoai tây chất lượng tốt, củ lớn mà mềm, bột mịn, thơm bùi. 

 

Chúng ta nghiền khoai thành nhuyễn, trộn thêm thịt tươi băm nhỏ, áp chảo vàng giòn hai mặt, lại phết thêm lớp sốt bí truyền của ma ma, hương thơm lan xa mười dặm. 

 

Bánh khoai thịt mềm ngon, tiện lợi, lại rẻ, rất được ưa chuộng, mỗi lần dọn hàng đều có người xếp hàng dài, bán chẳng kịp làm.

 

Trong đất Ninh Cổ Tháp có một con sông lớn, nước trong vắt có thể thấy đáy, vị ngọt mát lạnh, tôm cá sinh trưởng trong dòng nước lạnh, thịt chắc dai, ăn rất sướng miệng. 

 

Người địa phương hay kho, hầm với xì dầu. Ma ma thì băm nhuyễn cá và tôm, thêm các loại gia vị nấu thành canh, vo thành viên nhỏ. Cá viên trắng nõn, tôm viên hồng hồng, điểm thêm hành xanh mướt, nổi bồng bềnh trong nồi canh trắng sữa, nhìn mà thèm thuồng. Thực khách dùng que tre xâu ba viên, vừa đi vừa ăn, thơm ngon khó cưỡng.

 

Trời dần trở lạnh, thân thể ta nặng nề hơn, liền ngừng buôn bán, cùng ma ma đóng cửa sống những ngày yên tĩnh.

 

Khi trận tuyết đầu mùa phủ trắng đất trời, ta sinh hạ đứa con thứ hai — vẫn là một bé gái.

 

Ta đặt tên con là Nguyên Tuyết.

 

Có lẽ là nhờ núi sông phương Bắc dưỡng sinh, Nguyên Tuyết khi sinh ra đã hồng hào khỏe mạnh, thân thể cứng cáp, tính tình cũng sảng khoái, cực kỳ hay cười. 

Loading...